61 "Chị Tần ơi! Không biết viết kế hoạch thẩm vấn đâu! Chị giúp ta viết đi!" Trong phòng phát ra liên tiếp tiếng kêu rên, mấy người trong tổ chuyên án bắt người thì còn có thể chứ viết thẩm vấn, một chữ cũng nghẹn mất nửa ngày.
62 "Tiểu Mặc ngày mai ngươi đi theo Tiểu Vương nhóm kỹ trinh. Hai người các ngươi dẫn theo 15 người. " Trần An Khánh nói. "Không được. Như thế nào mỗi người đều độc lập hành động, còn ta phải theo cùng Tiểu Vương.
63 Ngày hôm sau, 10 giờ Tần Tiểu Mặc liền tỉnh ngủ , bởi vì Trần An Khánh nói nhiệm vụ là buổi tối , muốn các nàng tập trung mười hai vạn phần tinh thần, cho nên trước lúc ra nhiệm vụ, các nàng muốn ngủ bao lâu cũng được, chỉ cần không ảnh hưởng công tác buổi tối.
64 "Hàng ở trong này, ngươi cứ kiểm tra. . . ""Uh, hàng không tệ. Tiền ta đã chuyển vào tài khoản của ngươi, kiểm lại đi. ""Uh, hợp tác vui vẻ. ""Hợp tác vui vẻ.
65 Ký xong, Tần Kì cau mày bắt đầu không ngừng đi qua đi lại trước phòng phẫu thuật. "Thanh tra, ngươi bình tĩnh một chút, khẳng định Tiểu Mặc sẽ không có việc gì.
66 Khi Tần Tiểu Mặc được y tá đẩy ra, Diệp Tử cũng vừa nói chuyện với Tần Kì xong, nghe được tiếng cửa mở, cô vội đứng lên chạy qua hướng Tần Tiểu Mặc. "Này, đừng tới quá gần người bệnh!" Y tá lên tiếng ngăn cản.
67 Nước mắt chị Diệp đã muốn không kiềm được, trên mặt ẩm ướt. Tần Tiểu Mặc trong lòng tê rần, đau đến chết. "Đừng. . . Khóc. . . " Tần Tiểu Mặc thật vất vả nói ra hai chữ này, nước mắt Diệp Tử còn muốn rớt nhanh hơn.
68 "Vậy, nó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. . " Bà Tần cau mày sốt ruột hỏi. "Đi nhiệm vụ không cẩn thận bị thương, không nguy hiểm, dì đừng gấp. . . ""Nó ở đâu ? Ta đi nhìn nó!" Bà Tần đứng lên.
69 Đến buổi sáng chín giờ, bắt đầu có người lục tục đến phòng bệnh Tần Tiểu Mặc, Diệp Tử liền thừa dịp có nhiều người ra vào, lặng lẽ nói tạm biệt Tiểu Mặc rồi về nhà nghỉ ngơi.
70 Đoạn thời gian rất dài kế tiếp, Tần Tiểu Mặc đều không cùng mẹ mình nói chuyện, bà Tần cũng không có mở miệng, chỉ yên lặng giúp nàng lau sạch cơ thể, sau đó đút nàng ăn cơm tối.
71 Diệp Tử nghe lời đưa mặt mình lại sát vào một chút, cô cũng không biết Tần Tiểu Mặc muốn làm cái gì, nhưng tóm lại đoán là chắc không có gì ngoài ăn đậu hũ của mình.
72 "Uhm! Kiềm lòng không được. . . " Tần Tiểu Mặc cũng tìm một cái cớ ình. Diệp Tử cười cười, người này đôi khi quá ngốc, thoạt nhìn đặc biệt đáng yêu. "Mệt rồi, nghỉ ngơi một chút.
73 "Ủa, sao ngươi lại tới đây. . . " Lúc Tiêu Nhuận tiến vào, liền nhìn thấy Tần Đức đang cầm chén đứng bên cạnh Diệp Tử, còn Diệp Tử thì đang ngồi đút canh cho Tiểu Mặc.
74 "Tiểu Mặc. " Diệp Tử đi vào phòng bệnh, kêu Tần Tiểu Mặc một tiếng. "Chị Diệp ! Chị tới rồi?" Tần Tiểu Mặc vốn đang đưa lưng về phía cửa, nghe thấy tiếng Diệp Tử, lập tức quay lại.
75 "Mẹ. . . Mẹ đừng ép con. . . . " Tần Tiểu Mặc lắc đầu, khóc đến thương tâm. Diệp Tử nhìn thấy tất nhiên đau lòng, không lo lắng nhiều, liền đi tới ôm Tần Tiểu Mặc vào trong ngực, vỗ về lưng nàng.
76 Bữa cơm này, Diệp Tử ăn hai con cua, đều là Tần Tiểu Mặc lột cho cô ăn, cua ăn thật ngon, nhưng hơi phiền, nếu Diệp Tử ăn một mình, cô tuyệt đối lựa chọn không ăn.
77 Hôm sau mở mắt ra, Tần Tiểu Mặc nhìn đến chính là gương mặt đang ngủ rất điềm tĩnh của Diệp Tử. Cuộc sống thật đẹp, Tần Tiểu Mặc mở to mắt nhìn, trong lòng đột nhiên toát ra loại cảm khái này.
78 "Thật xin lỗi. " Diệp Tử lạnh nhạt nói với Tiêu Nhuận. Tiêu Nhuận nhìn Diệp Tử, không nói gì, trầm mặc vài giây, Tần Tiểu Mặc cảm thấy cả người không thoải mái, nàng cũng không muốn anh mình cứ nhìn chằm chằm người nàng yêu, nên bất an kéo kéo góc áo Tiêu Nhuận.
79 Thời điểm Tần Tiểu Mặc và Diệp Tử đang ăn cơm thì Tiêu Nhuận đến, Diệp Tử là người ra mở cửa. "Anh!" Tần Tiểu Mặc vừa nhìn thấy Tiêu Nhuận, lập tức để chén xuống, đứng lên.
80 Ngày đó Diệp Tử để ông Tần ở lại dùng cơm, có điều Tần Tiểu Mặc vẫn không nói gì, ông Tần cũng cau mày, không biết con gái rốt cuộc có tha thứ ình hay không.