21 Tôi chìa tay ra, nói:
- Thẻ đâu?
Trung Hiếu giật thót, tuy nhiên hắn vẫn giữ thái độ bình tĩnh, cười:
- Thẻ gì? Em nói gì anh không hiểu?
Tôi nghiến răng:
- Thẻ học sinh của tôi.
22 - Này,. . . mau lấy chiếu hay chăn hay cái gì đó tương tự đắp kín người cô gái này vào. . . chút nữa học sinh sẽ tới đây đấy. 6 giờ 27 rồi, hừm, vẫn sớm.
23 Phan An Vi Quỳnh là con thầy pháp. Như trước đó, tôi đã giới thiệu: mẹ Quỳnh là thầy pháp (hay gì gì đó tương tự thế, bởi xưa tôi nghe người ta đồn bà ấy là thầy pháp, khi lại là thầy cúng), là người gốc Hoa, bố Quỳnh là người Việt, mất vì một tai nạn giao thông.
24 - Này. . . cậu có nghe thấy không? Vi Quỳnh? Có người theo dõi chúng ta ấy? Này? Vi Quỳnh?!
Dung hỏi to. Trời ạ, tôi đã nhắc nó là kín cái mồm vào rồi, nếu nói thì cũng nên khe khẽ thôi, sao lại thích quang quác cái mồm nơi hẻo lánh này cơ chứ!? Đã thế nó có biết là cái gì đang theo không? Là ma nữ đeo giày đỏ? Hay mấy con ma xó, hay quỷ đói? Hoặc.
25 Vi Quỳnh lại càng tiến sát đến gần tôi hơn. Từ phía sau Vi Quỳnh bỗng xuất hiện một bóng đen, cao gần hai mét. Tôi chết lặng luôn. Cái bóng đó có rất nhiều mắt, phải nói là rất nhiều.
26 - Là Vi Quỳnh thật đúng không? Có phải cậu không? - Mỹ Dung hỏi lại.
- Thì là tôi chứ ai. . . Sao cậu hỏi nhiều thế???
Quỳnh gắt gỏng, Quỳnh đang tìm gì đó trên nền đất nhưng hình như không thấy.
27 - Chúng ta đang ở đâu đây? Phan An Vi Quỳnh?
Tôi hỏi, ngơ ngác nhìn xung quanh. Chúng tôi đang đứng trong một con hẻm rộng. Cánh cửa khi nãy đã biến mất từ lúc nào, chỉ thấy một vũng máu lớn gần đó.
28 Chúng tôi đang đứng trước một ngôi nhà mang phong cách Trung Hoa với cổng cao và tường bao xung quanh. Rất giống với khu phố lúc nãy chúng tôi dùng để dụ quỷ.
29 Thằng nhóc tiến sát gần tôi, vén chiếc mũ có mạng che mặt lên. Sau khi nhìn mặt tôi, vẻ mặt nó có vẻ hơi hốt hoảng, nó run run vươn tay ra chạm vào má tôi.
30 Càng nghĩ càng khó hiểu, gia đình Quỳnh cũng không phải thuộc loại khá giả gì. Mà vì sao lại có bức tranh này chứ?
- Mà bộ tranh về bốn mỹ nhân thời Minh đó.
31 Đúng thật là. . . Đang đến lúc gay cấn thì đứt dây đàn. Đang nói đến giữa chừng thì nó kêu "thê thảm thế nào không rõ" thật là, thế thì đừng kể luôn đi cho rồi!
Câu chuyện khiến tôi thắc mắc.
32 Mà thôi, việc quan trọng nhất lúc này là trốn khỏi đây.
Tôi chỉ nhớ trước đó, đầu óc tự dưng trống rỗng rồi tôi ngất xỉu. Chả nhẽ có người cho tôi uống thuốc mê?! Không phải, tôi chưa uống một thứ gì từ khi bước vào nhà Vi Quỳnh.
33 - Hừm. . .
Tôi đi đi lại lại, ra khỏi nơi quái quỷ này là cách tốt nhất. Chắc chắn ở đây phải giấu một lối đi bí mật.
Tôi nghĩ vậy, liền bắt tay vào tìm và xê dịch những đồ đạc trong phòng, nhưng tất cả đều vô ích.
34 Phải mất một hồi lâu, tôi mới gỡ được hết băng dính từ cổ đến phần bụng của Mỹ Dung. Kẻ nghĩ ra cách này thật là một gã quỷ sứ! Làm như vậy người ta không thể ngọ nguậy được.
35 Tóm lại, người đó là ma. Túm lại, là ai tôi không rõ nữa, nhưng cần thiết hơn cả là: phải ra khỏi lối đi này.
Chúng tôi không biết nó sẽ dẫn đi đâu, cũng không hề có chút gợi ý gì về lối ra hay một chút thông tin gì về lối đi này.