381 Hoàng Gia Thiện mang theo người ở đi tới mặt Tây Đại Minh môn, nha môn Cẩm Y Vệ nằm trong Giang Mễ hạng, nói rõ nguồn cơn. Quân sĩ bản vệ phạm pháp phải do Nam Trấn Phủ Ty quản hạt, Hiệu Úy đi vào thông báo, chỉ chốc lát sau liền đi ra, nói đại chưởng Nam Nha Tần Chỉ Huy ời.
382 Hoàng Gia Thiện thấy Tần Lâm cố ý đích thân đi một chuyến, trong lòng vừa vui vừa lo, vui bởi vì bản lãnh xét âm đoán dương của Tần Lâm, lo là Tần Lâm sẽ che chở quân sĩ bản vệ, để cho dân chúng bị oan ức.
383 Lục Viễn Chí suy nghĩ một trận, đột nhiên vỗ một cái vào cái bụng nung núc mỡ của mình:- Hiểu rồi, nhất định là nàng làm ngược lại với lẽ thường, cố ý bày ra dáng vẻ hận trượng phu không chết sớm, lộ ra tính cách thẳng thắn, như vậy chúng ta sẽ không nghi ngờ nàng.
384 Thì ra đạo lý trong chuyện này còn có chỗ tinh vi như vậy, hạ quan đã sơ sót rồi…Hoàng Gia Thiện rất là kính nể nhìn về phía Tần Lâm, vái chào thật dài tới đất:- Tần trưởng quan quả thật mắt thần như điện, hạ quan vốn đang lo lắng ngài chỉ có hư danh, không nghĩ tới thần diệu hơn cả lời đồn đãi!Tần Lâm cười ha hả hoàn lễ, lại ra lệnh tìm người phát hiện ra thi thể đầu tiên tới.
385 Người khác không nói, khóe miệng Hoàng Gia Thiện khẽ nhếch lên, vuốt râu mà cười. Thỏa thuận nhân mạng tức là khi xảy ra vụ án nhân mạng, người trong cuộc không báo cáo lên quan phủ mà là lặng lẽ thỏa thuận bồi thường với nhau, cũng chính là ‘hòa giải ngoài tòa’.
386 - Cái gì Vương chân nhân, chắc chắn là Bạch Liên tà giáo?! Tần Lâm cười lạnh nói. - Không. . . Không, không phải, trưởng quan hiểu lầm. . . Hai người truyền đạo bị dọa sợ đến đưa tay xua lia lịa, tranh nhau nói:- Văn Hương môn chúng ta là môn chủ Kế Châu Vương chân nhân ngộ đạo sáng chế, cũng không phải là Bạch Liên tà giáo.
387 - Đúng rồi, nếu đã tới đây vậy hãy để Trần lão đầu lại, con trai lão giết Ma Sư Gia, thiếu nợ nhà ta còn chưa trả, lấy ruộng đất nhà lão trả nợ đi. Quả thật hết sức buồn cười, lão bà Mao thị của Ma Sư Gia muốn lấy ruộng đất Trần gia bồi thường chuyện sinh kế nửa đời còn lại của nàng, Dương phủ cũng nhìn chằm chằm mười tám mẫu đất này.
388 Tần Lâm cũng là lần đầu tiên thấy trận thế loại này, tình hình khác xa các vệ Nam Kinh, đại doanh Chiết binh, trong bụng không khỏi khẽ giật mình. Nhưng hắn sớm biết danh tiếng Du Đại Du trị quân, suy nghĩ một chút cũng không lấy làm kỳ quái, nhảy xuống ngựa đi mấy bước, xa xa giơ lên lệnh bài nói:- Bản quan là Chỉ Huy Thiêm Sự Cẩm Y Vệ, đại chưởng Nam Nha Tần Lâm, đây là lệnh bài của bản quan, mời các vị xem thử.
389 Tần Lâm cười chắp tay một cái:- Du tướng quân kiếm thuật vô song, nếu Ngưu huynh đệ được ba phần chân truyền, tương lai tất thành dũng tướng tung hoành chốn sa trường, hạ quan xin thay Ngưu huynh đệ đa tạ Du tướng quân.
390 Tất cả mọi người không tự chủ được gật đầu, cảm thấy có chút đạo lý. Duy chỉ có Tần Lâm khóe miệng hơi nhếch lên một chút, cười chế nhạo nói:- Tên mập ngươi còn phải trở về luyện lại, nhờ Thái sư phụ dạy thêm một phen.
391 Tần Lâm đến gần, chỉ liếc mắt nhìn, lập tức cười khành khạch xấu xa. Gió Bắc gào thét, bên trong Uyển Bình huyện nha yên tĩnh, quan tài mở ra toang hoác, tử thi bị cưa mở hộp sọ lộ ra não bộ, tên mập máu me đầy tay còn đang nắm nắp hộp sọ vừa cưa xuống, lại thêm phối hợp tiếng cười quái dị của Tần Lâm, vào giờ phút này, coi như gan lớn như Hoàng Gia Thiện cũng nổi da gà lên khắp người.
392 Năm nay lại khác, một đám đông người vô cùng náo nhiệt, tuổi còn trẻ đã làm đến đường thượng quan cẩm y, có thể nói Xuân phong đắc ý vô cùng, các vị huynh đệ khuynh tâm ra sức, còn cưới hai vị mỹ nữ.
393 Mùng Một Tháng Giêng, quan phủ quan viên lớn nhỏ các nha môn cả nước phải mặc quan phục, đi tới nha môn sở tại cử hành lễ ‘Vọng khuyết diêu hạ’. Vũ đạo ầm ĩ, lạy mười bốn lạy, lạy chúc thiên tử kinh sư thêm tuổi mới, phiên vương các nơi cũng phải hành lễ ‘Vọng khuyết khánh chúc’.
394 Trương Cư Chính không biết chút võ công nào, thậm chí trói gà không chặt, nhưng lão lấy núi sông xã tắc làm phương tấc, lấy văn võ bá quan làm ưng cẩu, lấy quyền mưu thành phủ làm can qua, nếu như luận võ công cảnh giới, sợ rằng sớm đã đạt đến cảnh giới cao thâm trong tay không có kiếm, trong lòng có kiếm, không hổ đệ nhất danh tướng triều Đại Minh ba trăm năm qua.
395 Đi được mấy bước, mấy tên thân tín bên người đột nhiên có thái độ yên tĩnh khác thường, Lưu Thủ Hữu chợt cảm thấy có vẻ kỳ quái. Chậm rãi nghiền ngẫm những lời Tần Lâm vừa nói, Lưu Đô Đốc mưu sâu kế diệu lập tức phát giác ra:Những lời này của hắn không phải là tự khiêm trẻ tuổi kiến thức nông cạn, rõ ràng muốn nói mình tuổi còn trẻ đã làm đến đường thượng quan, đại chưởng Nam Nha, tương lai đời còn rất dài, có tao ngộ gì cũng khó mà nói được, hãy đợi đấy!‘Thôi bỏ đi, làm người phải chừa đường hậu, ngày sau còn có lúc gặp nhau…’Lưu Thủ Hữu cụt hứng lắc lắc đầu.
396 Giữa đại môn bày xe kéo tay Hoàng đế sử dụng, một đội Đại Hán tướng quân đang đứng canh ở đó. Bất kể là đại quan nhất phẩm đương triều đi tới, mắt bọn họ cũng nhìn thẳng, duy chỉ có các vị đường thượng quan Cẩm Y Vệ đi qua, các Đại Hán tướng quân khẽ gật đầu chào hỏi.
397 Thật may là có một vị đại trung thần can đảm trung thành ngang trời xuất thế, ngăn cơn sóng dữ, liên thủ cùng Phùng Đại Bạn trục xuất Cao Củng hoành hành ngang ngược, cứu vãn cục diện Hoàng đế còn quá nhỏ, phò trì cô nhi quả mẫu ngồi vững vàng giữa giang sơn.
398 Hồng Dương Thiện cũng không có tư cách tham gia ban yến, nhưng lúc lão rời đi hết sức vui mừng phấn chấn. Tần Lâm được ban yến cũng giống như chính lão được tham gia, chạy nhanh ra ngoài muốn báo tin tốt này cho Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực.
399 Ọc…Bụng Tần Lâm chợt phát ra thanh âm kỳ quái. Đợi không biết bao lâu, Tần Lâm trẻ tuổi tiêu hóa cực tốt, sáng sớm ăn một chút đồ đã sớm không còn, trong bụng trống trơn, dạ dày bị đói bèn phát ra thanh âm kháng nghị.
400 Đợi thêm một lúc nữa, Ngưu Đại Lực chợt kêu lên:- Ha ha, đó không phải là Tần trưởng quan chúng ta sao?Tên mập cũng cười vô cùng rạng rỡ:- Đúng rồi, còn có tiểu thái giám xách theo đồ ở phía sau, chẳng lẽ là thưởng vàng bạc tài bảo?Tần Lâm ăn uống no đủ, khệnh khạng từ trong cung đi ra, công khanh trăm quan đều là tay không về nhà, duy chỉ có hắn là ăn no đi không nổi, còn được thưởng một bàn ngự yến trong cung, là sơn hào hải vị do Quang Lộc Tự nấu, bảy tám tiểu thái giám xách theo hộp đựng thức ăn đưa về nhà giúp hắn.
Thể loại: Nữ Phụ, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 50