41 Tối hôm đó bà lão thu xếp cho Lâm Hàn ở một gian phòng, nhìn qua đã biết không phải là gian phòng cô ở hồi trước. Bà lão rất tế nhị, sợ nếu cho cô ở phòng cũ sẽ gợi lại những ký ức không vui.
42 Đáng lẽ ra ta nên biết được rằng Tống Tử Kiệt đã không còn là người đàn ông mà ta từng yêu tha thiết đó nữa. Ta cứ tưởng rằng mình nắm được bí mật trong tay, thêm nữa vì niệm tình nghĩa vợ chồng trước đây, anh ta sẽ theo ta về.
43 Lâm Hàn quay về Thượng Hải, Quý Giác nói không làm thế nào liên lạc với Hữu Đức được. Lâm Hàn tìm đến nhà anh, thấy cửa khóa chặt. Tìm đến bộ phận quản lý tòa nhà hỏi, mới biết gần mười ngày qua anh không về nhà, còn chiếc Buick thì vẫn đỗ nguyên trong hầm xe.
44 Khi Lâm Hàn mở mắt tỉnh lại, Đường Triêu nói cho cô biết cô đã mê man suốt ba ngày. Lâm Hàn nằm bẹp trên giường, cảm giác như sức lực toàn thân đã bị rút hết.
45 Lâm Hàn nghe xong, cũng không biết phải dùng từ gì để miêu tả tâm trạng của mình khi đó. Cô cảm thấy trái tim đau đớn đến mức khó mà chịu nổi, song cũng cảm thấy như vừa trút được gánh nặng trong lòng.
46 Lâm Hàn quay về nhà, dặn dò chú Vương và hai người giúp việc kiểm tra một lượt tất cả các phòng, khi khẳng định trong nhà không có bất kỳ người nào khác, mới khoá kín tất cả cửa dưới tầng một lại.
47 Để chứng thực cho nỗi hồ nghi trong lòng, Lâm Hàn quyết định tìm về nhà Quý Giác một chuyến. Nhà Quý Giác ở cửa bắc thành phố, không khó tìm lắm. Quý Giác từng nói ở nhà hiện chỉ còn bố mẹ cô ấy, nhưng không ngờ người ra mở cửa lại là một bà lão tóc bạc phơ.
48 Ngày hôm sau vì sợ bà Tố Lan nghi ngờ nên Lâm Hàn vẫn đến công ty làm bình thường. Đến buổi trưa, Đường Triêu đột nhiên gọi điện tới: “Bây giờ cô về nhà ngay đi, tốt nhất là gọi thêm người nào đó cùng đi, nếu không thì cô đợi tôi đến rồi về cũng được”.