21 Vì nhắc đến Đường Triêu nên cuối cùng giữa Lâm Hàn và Lý Ảnh cũng tìm được tiếng nói chung, cuộc chuyện trò được khai mở. Lúc đó Lâm Hàn mới nhận thấy hóa ra việc giao tiếp cũng không hẳn đã khó như cô tưởng tượng, câu chuyện bắt đầu xoay quanh những gì hai người bọn họ biết về Đường Triêu.
22 Đó chính xác là một cuốn nhật ký, bắt đầu được viết vào ba năm trước, ghi lại những bước phát triển của một mối tình lãng mạn. Trang đầu tiên: Ngày xx tháng xx năm xx.
23 Vì lão phu nhân nhiệt tình giữ lại nên đêm hôm đó Lý Ảnh ở lại nhà họ Hà, ngủ ngay trong gian phòng cạnh phòng Lâm Hàn. Lâm Hàn đang có khúc mắc trong lòng nên chỉ ăn qua loa bữa tối rồi nahnh chóng về phòng mình, lặng yên đọc cuốn nhật ký của Thanh Lâm.
24 Tới khi Lâm Hàn mở cửa lao ra thì hành lang đã yên tĩnh trở lại. Lý Ảnh cũng đang chân trần đứng ngay trước cửa, nhìn bộ dạng còn chưa hết hoang mang.
25 Mấy ngày tiếp theo đó dù không có bất kỳ chuyện gì xảy ra, nhưng hễ đến tối là trong phòng Lâm Hàn lại xuất hiện những thứ kỳ lạ, ví dụ như đột nhiên bị ngắt điện mà không rõ nguyên nhân, khi kiểm tra đường dây cũng không thấy hỏng chỗ nào, rõ ràng cánh cử đã đóng lại mà tự nhiên mở ra dù không có gió, khó khăn lắm mới ngủ đực, nhưng lại luôn có cảm giác có người đi lại quanh mình, khi tỉnh giấc thì chẳng thấy gì… cứ vậ ykhến cho cô ăn ngủ không yên.
26 Khi Lâm Hàn ra khỏ cửa hàng của Đường Triêu thì trời đã nhá nhem. Những cây ngô đồng lấy giống từ bên Pháp trồng hai bên đường rợp bóng xanh um, ánh đèn nhấp nháy, người đi đường vội vã lướt qua, chỉ mình Lâm Hàn cô đơn một mình bước đi như vô định.
27 Khi thấy Lâm Hàn xách va ly đi xuống cầu thang, bà Tố Lan không ngờ được rằng cô lại đi vội vàng như thế, trong nỗi cô đơn có thừa còn thêm cả một chút nản lòng, vốn định nói bao nhiêu điều để cố gắng giữ Lâm Hàn lại nhưng giờ đây chán hẳn.
28 Đêm hôm đó Lâm Hàn không mở cuốn sổ ra xem, cô đột nhiên nhận ra rằng càng biết nhiều về sự thật thì càng thấy thế giới này xấu xa. Giống hệt như tình yêu của Hà Thanh Lâm, dù có được tả bằng những từ ngữ đẹp đẽ nhất thì cũng không thể nào che giấu đi được sự thực vốn có; như Hoan Dạ, bất kể là sau này Hà Thanh Lâm có chết như thế nào, thì cũng không thể xóa đi được sự thực là cô ấy đã từng có những ý nghĩ độc ác; như lão phu nhân… nên đánh giá về lão phu nhân thế nào đây? Có lẽ đến tận bây gờ cũng vẫn chưa thể kết luận được, nói không chừng trong cuốn nhật ký đó sẽ ghi lại những chuyện mà cô không hề muốn đọc.
29 Lâm Hàn vừa về đến phòng chợt nghe thấy tiếng cộc cộc vang lên ở hành lang, chắc là Lý Ảnh nghe thấy tiếng kêu nên đã đi ra xem bà Tố Lan có chuyện gì.
30 Trong thời gian đó, lão phu nhân từng gọi điện cho Lâm Hàn, khi biết thông tin bà ngoại cô qua đời, đã sai trợ lý riêng Trịnh Phi đến giúp việc tang gia.
31 Khu nhà của Hữu Đức nằm ở ngoại ô thành phố, đó là một căn hộ cao cấp hai tầng, trang trí cực kỳ đơn giản, có thể nói là gần như không trang trí bất cứ thứ gì, nhưng sạch bong không một vệt bụi, tất cả đồ đạc đều được sắp xếp theo trật tự, hoàn toàn không giống căn nhà của một nam thanh niên độc thân chút nào.
32 Quay về nhà Hữu Đức. Anh đã chuẩn bị sẵn bữa tối chờ cô quay về. Lúc ngồi ăn hai người không nói gì nhiều, vì chuyện xảy ra đêm qua nên Lâm Hàn đột nhiên cảm thấy xa lạ với anh, cũng không muốn nhắc tới chuyện nhà họ Hà với anh.
33 Cứ vậy hơn hai năm trôi qua, hai vợ chồng sống với nhau rất hòa thuận, mình cũng không còn ngồi rỗi như trước nữa mà hàng ngày đều cùng cô ấy làm ruộng.
34 Lâm Hàn thở dài một tiếng: “Ông ấy thật đáng thương”. Hữu Đức cũng thở dài một hơi. Không biết cứ đi như vậy được bao lâu, trời đã dần tối lại. Trên con đường âm u rợp bóng thỉnh thoảng có vài con mèo hoang chạy qua chạy lại, quẩn quanh chân mình kêu lên với vẻ hết sức đáng thương.
35 Hà Tịnh Nghi coi Tiểu Phong như chính con mình, đến khi thằng bé tới tuổi đi học, bèn gửi vào một trường tốt nhất. Đúng vào khi tất cả mọi chuyện tưởng như cứ êm đẹp trôi đi thì sự thực lại bất ngờ xuất hiện ngay trước mắt mình mà hoàn toàn không có dấu hiện nào báo trước.
36 Đúng lúc Lâm Hàn chuẩn bị rà soát lại hết một lượt về công ty nhà họ Hà thì thì lão phu nhân đổ bệnh đột ngột rồi qua đời. Lão phu nhân chết vì bệnh tim kịch phát,ra đi ngay lúc nữa đêm.
37 Trông thấy Lâm Hàn, Quý Giác tiến đến với điệu bộ cực kỳ quyến rũ, sau đó ôm lấy Lâm Hàn một cách nhiệt thành, giọng nói còn ngọt hơn cả mía lùi: “ ÔI trời, bảo bối của mình, lâu lắm rồi không gặp, nhớ đến chết mất thôi.
38 Khi bước chân vào sân vườn nhà họ Hà, Lâm Hàn đột ngột cảm thấy nơi đó đã hoang vắng đi nhiều, có cảm giác thấy nơi đó đã hoang vắng đi nhiều, có cảm giác như đã trải qua một cuộc bể dâu vậy.
39 Bốn bề đều im lặng như tờ, chỉ nghe thấy tiếng tích tắc tích tắc của chiếc đồng hồ báo thức. Gió nhẹ làm tấm rèm cửa số bay lên, cánh cửa sổ bằng gỗ khép nửa chừng ma sát với khung cửa tạo thành âm thanh kèn kẹt.
40 Lúc ngồi trên tàu Lâm Hàn luôn nghĩ: Vì sao mình không thể không đi về Bình Uyển bắc thôn một chuyến? Đúng như Quý Giác mới nói, đi về đó để điều tra à? Dường như không cần thiết lắm, chỉ có điều trong lòng cô luôn có một ý nghĩ thôi thúc cực kỳ mạnh mẽ.