221 Trước kia hắn cảm thấy không thể tưởng tượng, sau lại nhìn đến những hành động của nàng trong một năm nay, lại cảm thấy hết thảy đều thực bình thường, hắn cũng hiểu được vừa rồi nàng nói như vậy cũng là vì hắn suy nghĩ.
222 Dịch Kính Thương đem kiếm thu vào vỏ, nhìn Thẩm Mậu té trên mặt đất, hai mắt sợ run, nhíu mày nói: "Ngươi hiện tại có thể đi trở về. " Thế tử phân phó muốn hắn chú ý Thẩm phủ kĩ hơn, hắn hôm nay được tin tức, nói mấy ngày trước ở trên đường có người nhìn thấy một người rất giống Thẩm Mậu, theo hắn phỏng đoán, nếu như thật là Thẩm Mậu, hôm nay hẳn là sẽ đến Dương Châu, cho nên hắn tiến đến xem xét.
223 Ngự Phượng Đàn kỳ thật đang đánh giá Thẩm Mậu, đối với vị phú ông lớn nhất nhì Giang Nam này hắn không có hứng thú, nhưng vì hai nguyên nhân, mà một trong số đó, khiến hắn đối với Thẩm Mậu phi thường có hứng thú.
224 Beta: Ishtar
(1)
"Ta muốn một khối ngọc phiến. "
Thẩm Mậu nghĩ rằng hắn sẽ yêu cầu ngàn vạn hoàng kim để tạ ơn, nào ngờ hắn đưa ra yêu cầu chỉ là một khối ngọc phiến, lập tức lại hiểu rõ hoàng kim có hạn ngọc thì vô giá, người này là công tử nhà cao cửa rộng có lẽ liền thích thu thập ngọc phiến, liền gật đầu nói: "Công tử muốn ngọc phiến như thế nào? Nếu cần tìm kiếm cũng có thể báo cho biết tại hạ, tại hạ nhất định sẽ đem hết toàn lực hỗ trợ tìm.
225 Nghe vậy, mọi người đều để ý, trong ánh mắt có chút ngờ vực vô căn cứ, có kinh ngạc, cũng có nghi ngờ, mấy ngày nay Thẩm Vân khanh biểu hiện thông minh đến làm người khác kinh ngạc, vậy nếu người này không phải là Thẩm Vân khanh, vậy thì đại biểu cho Thẩm gia hết thảy toàn bộ đều sẽ rơi vào trong tay người khác.
226 Thẩm Bình đột nhiên ngắt lời nói: "Nô tỳ này có thể tra khảo sau, nay ngươi bị nhiễm bệnh đậu mùa, còn không mau đi cách ly, miễn để lây bệnh cho mọi người!"
"Muốn lây bệnh sớm đã lây bệnh, gấp thêm cũng chả làm gì được!"Lúc này,Tạ thị không chút lưu tình nào nói, hai mắt bà trừng Tiểu Mai, xông lên tát cho ả một phát, "Nói, rốt cuộc là ai sai khiến ngươi!"
Tiểu Mai chỉ liều mạng dập đầu, miệng cầu xin tha thứ.
227 Lý ma ma sợ bà đem Tiểu Mai đánh chết, lát nữa không người làm chứng, chạy nhanh ngăn trở bà,Tạ thị trong miệng thì thào mắng, lại nghĩ tới là Thẩm Bình sai khiến, liền vịn Phỉ Thúy cùng Hổ Phách đứng lên, đi đến tiền sảnh Thẩm gia, lạnh lùng nói: "Ngươi thật ác độc, lòng dạ hiểm ác, là ngươi sai người đi nha môn báo, chỉ có ngươi biết Vân Khanh bị bệnh đậu mùa, mới có thể nhanh như vậy kêu quan sai đến! Có thể hại nữ nhi của ta bị bệnh đậu mùa, ngươi là nghĩ muốn gia sản của Thẩm phủ sao? Vân Khanh nhà ta là một nữ nhi mà phải chăm lo toàn phủ dễ dàng lắm sao?Vì sao các ngươi muốn làm hại mà lại dùng phương thức này, nay con bé phải đi sở cách ly là chín đường chết một đường sống a.
228 Từng tia sáng vàng nhạt bên ngoài theo ô cửa sổ rọi vào, chiếu lên mặt cô gái, Vân Khanh cầm một hộp hướng dương trên bàn rồi ngồi xuống trước gương trang điểm.
229 Mắt thấy mày của Ngự Phượng Đàn nhíu lại, Vân Khanh cũng biết lời nói của nàng lúc nãy có hơi quá mức sắc bén một chút, nhưng hành động từ lúc Ngự Phượng Đàn vào cửa đến giờ, nếu nàng không hiểu được thì cũng có chút làm kiêu rồi, ở kiếp trước trải qua một năm hôn nhân ngắn ngủi, nàng cũng hiểu tình yêu nam nữ là như thế nào.
230 Thẩm Mậu nhìn thấy sắc mặt Vân Khanh, biết nàng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, thản nhiên xoay người, đi đến một chiếc ghế khác ngồi xuống, rồi từ từ nói: "Lý Tư nói với cha, trong nửa tháng này con quản lý gia sản rất tốt.
231 Cũng là bởi vì như thế, ông cũng biết theo lời Vân Khanh chuyện này dù có lợi nhưng cũng bao hàm rất nhiều nguy hiểm.
"Vân Khanh. " Thẩm Mậu nhẹ nhàng gọi một câu, trong thanh âm đều là yêu thương.
232 Đáy mắt hắn hiện lên thần sắc quỷ dị, khóe miệng cười cũng càng sung sướng, Vi Ngưng Tử lúc này cũng xoay người lên ngựa, nàng ta lên ngựa cũng coi như tốt, nhưng cũng không bằng Vân Khanh, trở mình vài cái, mới miễn cưỡng lên được.
233 Nhớ tới chuyện bị hắn hôn trộm vào má, Vân Khanh vừa bất đắc dĩ lại vừa tức, làm sao trên đời này lại có nam tử vô lại như vậy, nàng cắn môi dưới thốt ra: "Ngươi vô sỉ.
234 Hôm nay, Thẩm Mậu vui sướng đi tới, cầm trong tay một bộ quyển trục, nói: "Vân Khanh, nơi dừng chân trong chuyến Nam tuần của bệ hạ đã chọn xong, là trong hoa viên của phủ ta.
235 Tạ di trong nháy mắt khuôn mặt cứng ngắc, trong ánh mắt như mang theo dao găm, "Ngươi nói bậy bạ cái gì, ta khi nào cố ý để ngươi dùng tiền cho thuê của cửa hàng tới mua sân chứ hả?!"
Vân Khanh trên mặt lập tức lộ ra thần sắc kinh ngạc, hô: "Vậy ý của dì là không tính ra tiền , để cho Thẩm phủ mua sân cho ngài sao? Không thể nào chứ, dì làm sao có thể là loại người như vậy, là tiểu nhân cố ý nhờ người mua đồ, mà không muốn trả thù lao chứ!"
Tạ di lúc này giống như bị một đao cắt xuống, bà ta sở dĩ có thể ngoan độc hạ quyết tâm đi thiêu cái sân kia, chính vì nghĩ là do Thẩm phủ ra tiền, nay biết được cái sân bị thiêu hủy kia đều là bạc của mình, tim như bị đao cắt, đỏ mắt nhìn Vân Khanh: "Ngươi, ngươi không phải nói sân kia là do Thẩm phủ mua à?"
Vân Khanh thản nhiên nhìn bà ta, bờ môi gợi lên, nàng suy nghĩ tuyệt đối chính xác nha, xem dáng vẻ Tạ di lúc này như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, việc cái sân kia bị đốt, tám chín phần mười là do chính bà ta làm, vì không muốn bỏ lỡ cơ hội thấy người sang bắt quàng làm họ, thật đúng là đốt tiền của người khác thì không xót, mà đốt nhà mình sẽ đau như chết, làm như người khác đều là kẻ ngốc sao?
"Cái sân là do Thẩm gia giúp người mua, trừ ý này, lúc trước ta cái gì cũng chưa nói.
236 Lão phu nhân nói tới đây dừng một chút, trải qua lời phân tích của Vân Khanh vừa nói, bà cũng hiểu được có chỗ quái dị, cướp phỉ lúc trước ngay cả người cũng dám ra tay, như thế nào lại sau khi không cướp được tiền tài, liền trực tiếp rút lui chứ.
237 Bà ta liên tục kêu gọi rất nhiều lần, phát hiện lão phu nhân đều không đáp lại lời bà ta, trong đầu hiện lên một khả năng lớn nhất, run run vươn ngón trỏ đặt ở dưới mũi lão phu nhân, kết quả sợ tới mức thiếu chút nữa kinh hãi kêu lên, vội vàng dùng hai tay bịt miệng mình.
238 Nghe vậy mọi người sắc mặt đại biến, hai mặt nhìn nhau, trên mặt đều có vẻ kinh ngạc, thậm chí xuất hiện thần sắc khủng hoảng, toàn bộ căn phòng nhất thời yên tĩnh đáng sợ.
239 “Ngươi nói cái gì?” Ngày thường, Vương ma ma luôn giữ bình tĩnh, nhưng hôm nay lại khẩn trương như vậy, làm cho Tạ thị ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn nàng ta.
240 Hôm sau, Thẩm Mậu cùng Cảnh Hựu Thần đi ở phía trước, bỗng nhiên từ sau viện một bà vú già chạy lại, ở cửa nhìn xung quanh vài lần, làm gã sai vặt bên người nghi ngờ đi tới hỏi đến, "Lấm la lấm lét nhìn cái gì đấy, có chuyện gì không?"
Bà vú già nhìn Thẩm Mậu, đáy mắt như muốn nói gì đó, chẳng qua chính là chần chừ nửa ngày cũng không nói được đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, Thẩm Mậu thấy Cảnh Hựu Thần hơi hơi nhíu mày, hắn cảm giác không phải là chuyện tốt, vừa muốn kêu bà vú nói chuyện, Cảnh Hựu Thần liền mở miệng nói: "Thẩm lão gia, tiếp qua mùng sáu, thánh giá của bệ hạ sẽ tới, người trong phủ thiết yếu phải bảo trì yên ổn vững vàng, không cần lại như hôm nay lỗ mãng liều lĩnh.