21 Tạ Hồng Anh cũng không trả lời Trần Gia Lạc, bà ta như nữ vương độc tài, chỉ nhìn thoáng qua Trần Gia Lạc, ánh mắt kia như là không cho phép nghi ngờ khiến Trần Gia Lạc chưa từng chống đối Tạ Hồng Anh phải cúi đầu.
22 Boss đứng ở cửa, nghiêng đầu nhìn thoáng qua tủ giày, lại nhìn thoáng qua giày trên chân mình, ngẩng đầu, nhìn về phía Trần Gia Lạc:- Cần đổi giày không?So với sự bình thản, tự nhiên của Boss, Trần Gia Lạc lại cảm thấy như bị khiêu khích, anh ta thậm chí còn đẩy Vương Hiểu Hân ra, đứng trước mặt Boss, ngữ khí cũng chẳng tốt lành gì:- Sao anh lại đến đây? Nhà tôi không chào đón anh.
23 Trần Gia Lạc chạy tới bệnh viên thì vừa lúc Thư Tâm truyền dịch xong, trên kệ treo hai chiếc bình, cô y tá trẻ đang thuận miệng trò chuyện với Thư Tâm và rút kim tiêm cho Thư Tâm, sau đó dùng cồn lau mu bàn tay Thư Tâm.
24 Tạ Hồng Anh được Vương Hiểu Hân đỡ mà lảo đảo bước xuống chiếc xe taxi khiến bà choáng váng rồi lảo đảo chạy vào bệnh viện, cuối cùng đẩy ra một người đàn ông chắn đường mà xông vào phòng bệnh, vừa vào đã thấy con mình đang quỳ gối bên giường bệnh mà vùi đầu vào chănTạ Hồng Anh hét lớn rồi xông lên kéo Trần Gia Lạc ra, thường xuyên làm việc nhà nông, bà có rất nhiều sức lực, kéo như vậy thiếu chút nữa kéo Trần Gia Lạc vốn quỳ mỏi nhừ chân ngã nhào xuống đấtTạ Hồng Anh giận dữ như sư tử mẹ, vừa thấy đôi mắt đỏ hoe của Trần Gia Lạc thì lập tức dựng lông mao, kéo Trần Gia Lạc vào lòng, kêu lớn một tiếng, lửa giận trong lòng bốc thẳng lên đầu, nhưng đương nhiên không thể phát giận với con nên nhằm thẳng vào Thư Tâm đang nằm trên giường bệnhTạ Hồng Anh ôm Trần Gia Lạc đang quỳ trên mặt đất, vỗ vào giường bệnh mà chửi ầm ĩ:- Con đàn bà này! Con đàn bà này! Mày rốt cuộc muốn hại Gia Lạc nhà tao đến thế nào nữa? A! Sao mày dám, sao mày dám để Gia Lạc nhà tao chịu khổ như thế! Đứa con đáng thương của tôi ơi.
25 - Mày… mày…Ngón tay béo tròn của Tạ Hồng Anh chỉ vào Thẩm Ngọc, nửa ngày cũng không nói nên lời. Thẩm Ngọc lại nhàn nhã tự đắc cầm chiếc chén nhỏ, phối hợp bước vào phòng bệnh, lấy chân kéo ghế ngồi rồi mới nghiêng đầu nhìn Tạ Hồng Anh:- Đừng thế chứ bác gái! Bác gái nhục mạ Thư tiểu thư đã có rất nhiều người chứng kiến, khiến Thư tiểu thư bị sẩy thai bác sĩ cũng có thể làm chứng.
26 Tuy chỉ một giây đón nhận ánh mắt kiên định, cổ vũ của Boss cũng khiến đầu Thư Tâm như nóng lên, không do dự gọi điện ẹ, đến khi nghe tiếng tút tút chờ máy thì Thư Tâm mới lo lắng.
27 Ở trong viện dù sao cũng bất tiện, vì đã nói rõ với bà Thư nên Thư Tâm chuyển về nhà ở. Ông Thư trước giờ luôn nghiêm khắc, trước khi về Thư Tâm có chút lo sợ, kết quả tan lớp trở về, ông Thư xách theo đôi cá trích béo mập về nhà, tuy vẫn là không cười nói vui vẻ nhưng cũng khiến Thư Tâm yên tâm hơn nhiều.
28 Tiếng đập cửa thình thịch không hề ngừng lại, Vương Hiểu Hân vừa khóc vừa gây rối khiến rất nhiều hàng xóm phải mở cửa ra xem. Từ lâu về trước trường của ông Thư góp vốn xây nhà cho công nhân viên ở, xung quanh đều là đồng nghiệp, đều là các giảng viên đại học, đều là hàng xóm mấy chục năm qua.
29 Thẩm Ngọc hiển nhiên là người theo trường phái hành động, khi bà Thư nghe được tiếng chuông cửa mà chạy ra mở, Thư Tâm không thể nào ngờ câu tiếp theo lại là:- Thư Thư, đồng nghiệp của con đến thăm.
30 Trong đầu rõ ràng vẫn còn khắc ghi hình ảnh Boss ngồi thẳng tắp sau bàn làm việc, mặt mày nghiêm túc, miệng lại ăn món ăn người này nấu, trước mặt còn là người thật việc thật đang trò chuyện vui vẻ với cha mình, Thư Tâm cảm giác dạ dày mình hơi thắt lại: cảm giác này thực sự là quá vi diệu, quá kinh hãi.
31 Cả đường đi hai người đều yên lặng, chỉ có tiếng nhạc chậm rãi chảy xuôi trong không gian chật hẹp. Có đôi khi Thư Tâm nhìn lén qua Boss, mấy lần không nhịn được định hỏi có phải Boss có ý gì với mình không nhưng vừa nghĩ lại, dũng khí khó khăn lắm mới có được lại xẹp xuống.
32 Người không biết vô tội! Người không biết không việc gì phải sợ!Vừa nhìn thấy Hiểu Hiểu như muốn phát điên, lòng Thư Tâm như có mèo cào, vì vậy cố gom dũng khí, nhỏ giọng hỏi:- Hiểu Hiểu, mình thấy là, hay cậu đại từ đại bi nói ình biết đi.
33 Chuyện mà Hiểu Hiểu nhắc đến có thể nói là chuyện kinh hoàng nhất trong 26 năm cuộc đời của Thư Tâm, cho nên đương nhiên bị cô sớm quên lãng. Chỉ là việc tự thôi miên mình quên đi, khi bị người ta nhắc lại vẫn có thể nhớ rõ lại chỉ trong nháy mắt.
34 Lần đó, Trác Lăng Vân tuy vẫn giữ vẻ yên lặng nhưng bác sĩ lại nghiêm khắc dặn dò anh phải nghỉ ngơi ít nhất trong một tháng, nếu không, ảnh hưởng đến gân thì sẽ để lại hậu quả cả đời.
35 Trần Gia Lạc ngồi một mình trong góc. Tóc bị ghế cọ rối, áo màu sáng cũng hơi nhăn. Anh ngẩng đầu lên, tay cầm một chén rượu đầy, lẳng lặng mà buồn bã, cũng không ngờ đột nhiên bị một câu nói của Hiểu Hiểu mà thu hút sự chú ý của mọi người, như bị kim đâm.
36 Dưới đủ loại ánh mắt nhìn của mọi người, Trần Gia Lạc như đứng đống lửa, như ngồi đống than, sắc mặt tái nhợt rồi lại hồng, đỏ lại xanh mét, tái rồi lại tím, cứ như vậy một vòng, cuối cùng không chịu được nữa, đứng lên, vội vàng hấp tấp chạy ra ngoài.
37 Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường kết thúc thì cũng chẳng còn sớm. Thư Tâm hỏi Hiểu Hiểu khi nào sinh, hào hứng nói chờ em bé ra đời thì sẽ nhận làm mẹ nuôi, lại hàn huyên đôi câu.
38 Thư Tâm đã ám chỉ rõ như vậy, chẳng qua là vì con gái nên có chút rụt rè, lại thêm thân phận hai người không tiện để nói rõ ba chữ đó ra thôi, cô tự thấy như vậy là đã rất rõ ràng rồi.
39 - Cuối cùng, là chút lời khuyên của chị. Sắc mặt giám đốc Ngô thoáng nghiêm túc lại:- Trong mắt chị, sự khác biệt lớn nhất giữa giám đốc và trọ lý chính là Trách nhiệm.
40 - Ơ… những lời khác sao…Mắt Thư Tâm đảo quanh, sau đó ngồi thẳng dậy, nghiêm túc lắc đầu:- Không có ạ! Thật đó!Vẻ hưng phấn trên mặt Boss tan biến, Thư Tâm chỉ cảm thấy anh hơi liếc mắt nhìn cô rồi lại cúi đầu, lật qua lật lại tập tài liệu trên tay sau đó thoải mái gật đầu:- À! Ra vậy!Thư Tâm gục đầu xuống.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 50