101 Mã Đế Ni nguyên soái quả không hổ là bức thành của đế quốc. Lần thất quốc thất long bài vị chiến này nguy cơ lớn như thế nào hắn làm sao không biết, nhưng lại để cho cháu mình tham gia.
102 Nguyệt Huy tố giá. Diệp Âm Trúc nhìn về phía La Lan đang bận rộn, trong lòng đối với gia tộc Tử La Lan gia tộc này không khỏi vô cùng kính nể, lúc này đã báo lên giá một nghìn bốn trăm vạn kim tệ a.
103 - Có không? Ai cảm thấy ta đã phá hoại tính chất công bình vậy? Đừng quên rằng ta là khế ước ma thú của ngươi ah! Vừa rồi tất cả mọi ngưới ở đây đều thấy được là ngươi đã triệu hoán ta đến.
104 Làm xong hết mấy việc này, Diệp Âm Trúc mới trở về ký túc xá. Ly Sát vẫn chưa quay lại. Tô Lạp đang ở trong bếp chuẩn bị cơm trưa. - Tô Lạp! Diệp Âm Trúc đi tới trước cửa bếp, nhìn thấy thân ảnh của hắn, trong lòng thấy rất ấm áp.
105 Đấu khí sắc vàng nhạt , áp lực sinh ra không phải hoàng cấp đấu khí thông thường có thể so sánh được , nhất là dưới tác dụng của Bích Ti , sinh ra chấn động mãnh liệt khôn tả , ngay cả Tây Đa Phu cũng thoáng cảm thấy không ổn , vội gia trì thêm vài phần hộ thể đấu khí.
106 -tiểu tử thúi, không được cười, ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý chống đối sao. Đây là quy củ từ tổ thượng truyền xuống, còn may ta xuất thân Mai tông, cho nên cũng không quá khó nghe.
107 Tây Đa Phu cũng toát ra vẻ tươi cười, đó là ánh mắt vui mừng mà kiêu ngạo. Khi ánh mắt của hắn chuyển hướng sang hai trăm chiến sĩ thì lại một lần nữa biến thành lạnh như băng.
108 Tây Đa Phu dẫn theo Áo Lợi Duy Lạp và Diệp Âm Trúc vào một doanh trại bình thường. -Bắt đầu từ ngày mai, Diệp Hồng Nhạn sẽ nói cho các ngươi biết phải huấn luyện như thế nào.
109 Diệp Âm Trúc động tác nhanh nhẹn phi thường, thả năm tên báo nhân nằm trên mặt đất, không hề phát ra bất kì thanh âm nào, thân hình lóe lên một cái, đã phóng sang hướng khác.
110 -Âm Trúc , ngươi định nghênh chiến chính diện cùng bọn chúng hay sao ? Dãy núi này địa thế phức tạp , chúng ta nhân số ít , hoàn toàn có thể lợi dụng sự cơ động của đội hình trốn thoát truy binh.
111 Những chiến sĩ nhân loại này tự nhiên cũng có đấu khí không kém, thú nhân thiếu trang bị rất khó mà mà tạo thành thương tổn thực chất trên khải giáp cứng rắn của họ.
112 -Âm Trúc, ngươi cùng Hồng Nhạn đi thôi, chỉ cần các ngươi còn,trong tương lai nhất định có thể tạo nên một đạo quân tử thần năm trăm nữa. Mời hai vị ngân long trợ giúp, các ngươi cùng Hải Dương đồng thời đi đi.
113 Á Tu Tư cùng Ly Sát đều đứng một bên lẳng lặng nhìn Diệp Âm Trúc, bọn họ cũng biết Diệp Âm Trúc được chính Ngân Long Vương tặng truyền tống thủy tinh nên tự nhiên hiểu được bây giờ hắn đang làm gì.
114 Ny Na liếc mắt nhìn hắn nói : - Thủ Hộ Tam Kiện Sáo của con đâu rồi? Diệp Âm Trúc nhìn liếc qua ngọa thất (phòng ngủ ) nói : - Tặng cho Hải Dương rồi.
115 Nguyệt Huy trên mặt toát ra một tia cười khổ - Nói như vậy, sỏa nha đầu này dĩ nhiên cũng cùng Minh Tuyết đi cực bắc hoang nguyên? Ta nên nghĩ sớm đến điều này mới phải.
116 Khi những ánh sáng yếu ớt của vừng đông lóe lên,cửa nam của Mễ Lan thành đột nhiên mở ra, tiếp đó những tràng âm thanh cao vút làm chấn động cả mặt đất, hai đội long kỵ binh của Ai Lý Khắc Mẫn bắt đầu phóng ra từng cửa nam thành.
117 Người khác có lẽ chỉ biết Mễ Lan đế quốc có một vị trưởng công chúa là Ny Na, nhưng chỉ có số ít người có huyết mạch hoàng gia trực hệ mới chánh thức hiểu rõ địa vị của Ny Na trong đế quốc, bất cứ một câu nói gì của nàng cũng có thể ảnh hưởng đến quyết sách của Tây Nhĩ Duy Áo đại đế.
118 - Âm Trúc, ta vĩnh viễn sẽ không quên cảm giác ấm áp mà ngươi đã đem đến cho ta. Lồng ngực rung nhẹ, trong lòng không muốn xa cái cảm giác này, Hương Loan đặt tay lên vai Diệp Âm Trúc, không muốn hắn đi theo mình.
119 Bước vào trong thành, đập vào mắt đầu tiên chính là một nhai đạo( con đường) rộng đến một trăm thước, sợ rằng không có bất kỳ thành thị nào có được, ở Pháp Lam các đại nhai này đều giống như thế, trên các đại nhai này sạch sẽ không có một hạt bụi, ma pháp nguyên tố trong thành so với bên ngoài lại càng đậm đặc, hơn.
120 Có điều kỳ lạ là buổi tối hôm qua khi tu luyện thì cảm giác được tinh thần ba động, ban ngày lại biến mất không xuất hiện, bất luận Diệp Âm Trúc cẩn thận dò xét cỡ nào cũng không phát hiện chút manh mối, chẳng lẽ chỉ vào đêm tối thì tinh thần ba động kia mới xuất hiện hay sao? Một ngày nhanh chóng trôi qua, khi màn đêm buông xuống, Diệp Âm Trúc mới chấm dứt tu luyện, mở hai mắt ra, tu luyện trong Pháp Lam đạt hiệu quả rất tốt.