41 Đại sư bước dần ra xa,vũ hàn trầm ngâm khi mỗi hành động của ngài đều có một tiên khí nhàn nhạt phát ra mà nàng cũng không thể hiểu nổi, rồi ngài xoay người lại
- hai người họ đã rời khõi chốn tiên nhân trở thành người thường từ 18 năm trước, vũ trụ xoay chuyển tiên duyên tiền định đã tận, họ vĩnh viễn rút khõi chốn hồng tiên vương lạc
Vũ hàn vội hỏi
- tại sao, họ trở thành là ai trên thế giới này
Đại sư biến mất giống như lúc ông vào cũng không tiếng động nào nhưng vẫn còn âm vang
- một ngày nào đó cô nương sẽ biết, năm hai mươi tuổi vạn vật chuyễn dời,năm hay mươi tuổi thiên hạ lâm thiền vạn vật gầm thét, phượng hoàng cùng long đấu tranh kì lân khổng tước, ngàn vạn lương duyên kết oán một chử tình
Vũ hàn cúi nhìn đại điện lần cuối, phát hiện dưới chân rùa mà phúc thần đang đứng chính là chim khổng tước, hơi trầm ngâm
-năm hai mươi tuổi vận đổi sao dời.
42 Vũ hàn vừa ra trần ân bước lại gần
- nàng trong rất kém có gì sao?
Vũ hàn lắc đầu
- ta không sao hoàng thượng đừng lo
Trần ân gật đầu, vũ hàn tiếp tục nói
- ngài có thể cho ta biết sao ngài và đại sư biết nhau không
Trần ân nói
- lúc nhỏ ta từng đến đây, ta cũng như nàng vào đại điện lúc đó đại sư lại gần ta, nói ta là người được truyền thừa tiên khí cổ xưa chôn dấu thật sâu mà cả ông củng không biết nó là gì, có thể là một loại phép thuật cổ đã thất truyền từ ngàn năm, à, đại sư ấy làm trụ trì tính tới nay đã hơn mười tám năm rồi
Vũ hàn thật thoáng nghĩ lần trước rõ ràng độc chướng khí hắn mắc phải mạnh hơn rất nhiều so với với vợ chồng thái hậu,nhưng vẫn không bị gì ngoài những cơn đau nhứt tận xương vào ngày trăng sáng,
thì ra là tiên khí cổ xưa này phò trợ, nhưng Vũ hàn lại ngây ra - lại là 18 năm trước -
- 18 năm trước có chuyện gì vậy hoàng thượng?
Trần ân ngẩng đầu lên ậm ừ cố nhớ rồi nói
-theo ta nhớ thì phụ hoàng có nói ta năm đó là năm thành hôn của song thân nàng
Vũ hàn ngạc nhiên
- cha mẹ ta
Trần ân gật đầu, mọi chuyện đang dần rối lên, vũ hàn chợt cảm thấy đầu ong ong lên như muốn nổ tung, chân bổng nhiên run lên, cả người nàng bắt đầu xoay vòng, chao đảo, trần ân vội đỡ lấy vũ hàn - lại vậy nửa, sao lâu lâu cơ thể mình lại cứ như muốn tan rã vậy-, trần ân lộ ra vẻ lo lắng nói
- nàng nên về phòng nghĩ đi, mẫu hậu ta vẫn còn đang nghỉ nên nàng cũng nghỉ đi đi đường dài như vậy chắc nàng cũng đả đủ mệt
Vũ hàn gật đầu nhìn hắn
-người không có việc gì làm sao
Hắn chợt nhớ mình nói đến để do thám dân tình nhưng buổi giờ lại bám đuôi nàng suốt hơi đỏ mặt nói nhỏ lại chút
-lát ta đi do thám dân tình một chút
Vũ hàn gật đầu
-người đi đi trể rồi
Trần ân không vui rõ là đuổi người
-bọn tiểu mai đang chờ nàng ngoài kia, ta đỡ nàng lại chỗ đó rồi đi
Vũ hàn gật đầu cho trần ân đỡ nàng rồi hắn quay đi, vũ hàn cùng bọn tiểu mai củng trở về phòng trong lòng nàng không có gì ngoài câu hỏi
- hai mươi tuổi vận đổi sao dời.
43 Vũ hàn nghĩ ngơi một lúc rồi theo thái hậu dâng lễ, trời đã xế chiều, mặt trời ngã bóng nhường chỗ cho đêm tối đang dần bước đến, vào dịch quán vẫn chưa thấy trần ân trở lại không biết vì sao lại hỏi hắn về chưa, bọn tiểu mai lắc mặt hơi tỏ cười, vũ hàn không chú ý gì nhiều dùng nhanh bửa, đi tắm rồi thở dài quay về phòng.
44 Trong bóng đêm nàng bậc dậy chạy lại thấp lại ngọn đèn mặt nàng tối xầm lại còn ai khác ngoài hắn chứ, trần ân dụi dụi mắt nhìn nàng cười hì hì.
Vũ hàn chăm chú nhìn hắn, hắn một thân nam phục xanh lam thanh khiết, gương mặt lạnh lùng nhưng không tránh khõi nét ôn nhu, vũ hàn tức điên lên, nhưng thanh âm vẫn nhẹ nhàng vì nàng có làm lớn chuyện thì thiệt vẫn là nàng
- hoàng thượng, người là nam nhân sao lại vào phòng nử nhân lúc nửa khuya thế này, làm sao ta có thể hảo vào nhà phu quân tốt
Trần ân cười nhìn vũ hàn
- ai dám lấy nử nhân của ta.
45 Hắn thấy vũ hàn trông về xa xăm, mặt trở nên vô cùng lãnh cảm, nhìn quần áo vũ hàn rất mỏng mà gió đêm nay lại cứ cuộn gầm, hắn bước lên ôm từ phía sau
- vũ hàn, nếu nàng lạnh hãy để ta được ở bên sưởi ấm cho nàng được không
Vũ hàn vẫn không quấy đầu lại
- không lạnh
Trần ân nắm lấy đôi tay tê cóng của vũ hàn, nhưng thứ hắn quan tâm là hắn biết nàng đang nhớ lại quá khứ của mình liệu hắn có thể thấy nàng đang suy nghĩ gì không! nàng quá kín đáo và dè dặc
- tay nàng lạnh vậy mà còn bảo không lạnh, vũ hàn, nghe ta, những chuyện quá khứ bỏ qua hết được không? Ngày mai bình minh lại lên, nàng sẽ không còn một mình nửa
Vũ hàn vẫn nhìn xa xăm
- ngày mai rồi bình minh sẽ lại lên là trên thế giới này, nhưng ta.
46 vạn ngôi sao băng đã bừng lên ,vẽ bầu trời thành một bức tranh ánh sáng nguy nga, vũ hàn vẫn nhìn lên bầu trời, lâu rồi nàng chưa được ngắm sao băng, nở một cười, nụ cười như một tiên nhân vậy, thanh khiết hạnh phúc vô bờ, còn vang đâu đây một chút mong luân của chốn nhân gian huyền ảo này
trần ân nhìn vũ hàn đáy mắt đứng lại rồi thở nhẹ nhìn lên trời
- sao băng kìa ước đi
Hắn lặng nhìn vũ hàn nhấm hai mắt lại, miệng hơi khẽ, khép mi,
nhanh chóng mở mắt hắn chăm chú nhìn nàng-vũ hàn bao giờ nàng mới chấp nhận ta, nàng đang ước gì, ta có thể biết không.
47 Chợt vũ hàn cảm nhận có một luồng gió rất lạnh
để vũ hàn cảm nhận khoãng cách hai người quá gần xoay mặt rồi đẩy trần ân ra xa
Trần ân nhìn lên trời cao, thở dài
- nàng ước gì
Vũ hàn nhìn hắn,
- nói ra sẽ không thành hiện thật, còn hoàng thượng
Trần ân cười
- nàng nói nói ra không thành hiện thực mà lại bảo ta nói
Vũ hàn xụ xuống
- vậy ngài không nói cũng được
Rồi vùng khỏi nơi gần hắn rồi đi về phía trước, trần ân cười - quả là nử nhân khó chiều- trần ân
Đi theo nắm tay vũ hàn lại
- ta nói
Vũ hàn nhìn hắn
- nhưng lỡ khó thành hiện thật ngày giết ta thì sao
Trần ân cười lớn - con thỏ ngốc này-
- ta sao nở giết nàng chớ, với lại điều ước ta thành hện thật rồi
Vũ hàn nhìn hắn
- vậy người ước gì
Trần ân nhìn vũ hàn chằm chằm
- ta ước.
48 Trần ân nắm chặt tay vũ hàn hơn, lắc đầu
- đừng đi, ta có chuyện muốn nói
nhìn hắn, mặt vũ hàn thoáng đỏ
- ngài nói đi
Trần ân hơi cúi đầu mặt đến tai đều đỏ lên
-ta thích nàng, rất thích.
49 Chương 52. Nhìn lén ngự thư phòng
Vũ hàn về phòng đóng chặt cửa lại, lấy tay vuốt sắc nước mắt, đến uống một chút nước trắng rồi lên giường nằm
Vũ hàn lại trằn trọc sau mỗi lần gặp trần âm, đêm nay quả thật đã làm vũ hàn không thể lừa dối tình cảm mình nửa vũ hàn đã thật sư yêu hắn - có lẽ ta phải rời khõi đây nhanh thôi.
50 vũ hàn thấy trần ân uống xong thuốc thì gật đầu
- ngài theo ta đến nơi này
Trần ân dứng dậy đi theo vũ hàn, vũ hàn dẫn trần ân đi vào rừng đào, nơi đây quả là quá bất phàm cảnh này nhân gian sao có thể có được.
51 vũ hàn xem như chẵng nghe gì bỏ đi mất, một lúc sau lại cầm thêm chén thuốc để gần gốc đào nói
- Người ngâm khoảng nửa canh giờ thôi, mỗi ngày hai lần, ngâm mình dưới nước nhiều không có lợi cho sức khoẽ, thuốc ta đặt ở đây khi nào ta đi thì lên dùng ngay , thuốc này sẽ giúp các mạch máu giản ra và bài tiết chất độc nhanh hơn,ta đi hái thuốc với làm thức ăn tối , người ngâm mình xông vè nghỉ trước
Nói rồi vũ hàn bỏ đi mất vào cánh rừng hoa đào, trách giờ trần ân không mảnh vải che thân cứ thế mà ngang nhiên lên có mà vũ hàn đuổi hắn ra khõi đây mất, nếu không sẽ bắt vũ hàn cho theo bằng được, hắn đành vì đại cuộc vậy.