61 Tiêu Huyên gật đầu, sau đó đi về phía thư phòng. Tống Tử Kính cùng Vinh Khôn liếc nhìn nhau rồi đi theo. Xung quanh là giá sách cao vô cùng, ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy bóng tối.
62 Binh sai chạy tới trước mặt nam tử kia, cung kính nói: “Đại nhân, đã chuẩn bị xong. ” Nam tử giơ tay lên, làm một động tác đè xuống. Mấy người binh sai đưa cây đuốc trong tay tới một đống ma túy đã tẩm ướt dầu, lửa bùng lên.
63 Nơi Dương phi ở, Phi Vũ cung cũng không lớn, thế nhưng Dương phi vô cùng thích phô trương, trang trí nơi nơi tráng lệ, không chỗ nào không nhìn thấy đồ cổ, châu báu.
64 Tạ Hoài Mân nhìn bầu trời tối om ngoài cửa sổ, không khỏi nhỏ giọng nói: “Mưa như thế này, nước sông Thanh sẽ dâng cao cho xem. Cuối xuân năm vừa rồi cũng thế này sao?” Nam tử đứng lên, cũng nhìn ra ngoài đêm tối: “Đây là trận mưa to nhất trong mười năm qua.
65 Ngày thứ năm, hai thành thị gần Uyển thành nhất gần đây đã truyền tới cấp báo hư hư thực thực có ca bệnh về dịch chuột. Ly đế hạ lệnh giới nghiêm toàn bộ vùng gần sông.
66 Vũ Văn Dịch xoay người lại. Đôi lông mày khí khái của hắn đang nhíu lại không thoải mái, trong ánh mắt mang theo sự nghiêm khắc và khó hiểu. Trong mắt hắn, bóng người đang quỳ trên mặt đất kia có một loại gai mắt nói không nên lời.
67 Đương nhiên Vũ Văn Dịch sẽ không tính toán chút việc nhỏ này với một phụ nữ. Tạ Hoài Mân lo sợ vài ngày, thấy lãnh đạo không có ý kiến gì cũng dần dần yên lòng.
68 Một bóng đen xuất hiện phía sau nàng không một tiếng động. “Cô nương đã ngủ cả ngày, có gì khó chịu sao?” Tạ Hoài Mân căng thẳng, vội nói: “Không có gì… Chỉ là mệt mỏi thôi.
69 “Bệ hạ, lẽ nào không đáng chúc mừng ngài sao?” Nàng cười lạnh: “Chỉ ba năm đã diệt trừ một thế lực ngoại thích lớn như vậy, bệ hạ thật không hổ là thiên cổ danh quân.
70 Trưởng bối trong nhà qua đời, Ôn đại hiệp phải rời khỏi kinh thành một đoạn thời gian, cho Liên Thành nghỉ. Tạ Hoài Mân thấy thằng bé buồn chán liền dẫn tới thái y viện làm việc vặt, tự bỏ tiền lương ra trả cho thằng bé mỗi ngày năm đồng ăn quà vặt.
71 Thân thể Tạ Hoài Mân cứng nhắc trong nháy mắt, sau đó, nàng mạnh mẽ xoay người lại, nhào vào lòng người kia, ôm chặt lấy đối phương. Đôi mắt nóng lên, chất lỏng ấm áp trào ra.
72 Tạ Hoài Mân dựa vào lòng Tiêu Huyên, cầm lấy tay hắn, bắt đầu tỉ mỉ hỏi chuyện trong những năm gần đây. Ăn thế nào, ngủ ra sao, trong triều có biến động gì, người nào lên, người nào hoàn toàn rời khỏi vũ đài chính trị.
73 Đêm đó, Tiêu Huyên tập hợp thuộc hạ, Tạ Hoài Mân đi vào giấc ngủ một mình. Mưa đêm rả rích, những cơn gió mát lạnh luồn qua khe cửa sổ chưa khép chặt, phà vào khuôn mặt Tạ Hoài Mân.
74 Cuối cùng Tiểu Trình cũng được phép tắm rửa, ăn cơm, sau đó nghỉ ngơi một đêm. Tiêu Huyên vẫn ở bên Tạ Hoài Mân, làm theo lời dặn, dùng tất cả biện pháp có thể để rót nước đường, nước canh vào miệng nàng.
75 Tạ Hoài Mân đi về phía trung cung. Nàng đi rất chậm, vừa đi vừa nhìn ngắm hoàng cung đã thay đổi rất nhiều này. Trước đây, số lần nàng tới cũng không nhiều, không biết một tòa lại một tòa cung điện kia tên là gì, cũng không biết hành lang kia thông đi đâu.
76 Đêm qua quá nửa, vui thích đã ngừng. Thâm cung vắng vẻ, chỉ nghe được tiếng hít thở từ nơi đó. Thân thể Tạ Hoài Mân chưa khôi phục hoàn toàn, từ lâu đã tựa vào lòng Tiêu Huyên ngủ say.
77 Mấy năm nay, mùa hè kinh thành càng ngày càng nóng. Tháng này năm trước còn có thể mặc hai lớp quần áo, nay chỉ mặc một lớp áo lụa thôi cũng cảm thấy nóng.
78 Mùng ba tháng hai, trời trong. Mưa suốt một tuần, hôm nay cuối cùng cũng nhìn thấy mặt trời, tuy vẫn còn mềm oặt như bọt biển ngâm nước. Hoa đào phía sau cung lại giống như được niệm chú, nở rộ chỉ sau một đêm.