41 Sau khi nghỉ ngơi điều hòa, Yến quân tinh thần phấn chấn, khôi phục tư thế hào hùng, bừng bừng tiến vào Trung Nguyên. Qua quan trảm tướng, ba tháng sau, cuối cùng đại quân cũng đặt chân tới Phong châu.
42 Thật ra sự lo lắng của bọn họ rất có lý, nhỡ may cục diện không khống chế được, giương cung bạt kiếm, bất kể là đánh lên hay chạy trốn, tôi đều trở thành một gánh nặng.
43 Triệu công tử gào lên một tiếng, thuộc hạ của hắn lập tức nhảy dựng lên muốn liều mạng với tôi. “Hoảng cái gì?” Tôi chậm rãi bắt lấy tay Triệu công tử kéo tới xem.
44 Ngày hôm sau lên đường, tôi là tiểu thư, Việt Phong và Đồng Nhi là gia đinh và nha hoàn của tôi, mười hai thị vệ cải trang thành người đi đường xung quanh.
45 “Tỷ phu…” Tiểu Trịnh nổi giận gầm một tiếng, kiếm trong tay điên cuồng khua lên, thích khách chắn trước mặt câu ta lập tức ngã xuống đất. Ngay lúc này, Việt Phong ném ra một quả đạn khói màu đỏ.
46 Tiêu Huyên lập tức lấy khăn lau tay cho tôi, vừa lau vừa hỏi tôi có đau không. Thật ra canh chỉ còn hơi ấm, đâu có nóng, nhưng tôi vẫn không nhịn được mà gật đầu, một cái gật đầu thật trịnh trọng.
47 Tôi ngừng thở. Một lúc lâu sau, giọng nói mệt mỏi của Tiêu Huyên truyền ra: “Hôm nay đến đây thôi, các vị đã khổ cực rồi, nghỉ ngơi sớm đi. ” “Ngày mai còn phải duyệt quân, vương gia cũng nghỉ ngơi sớm đi.
48 Kết quả là tối hôm đó, Tiêu Huyên tới tìm tôi. Tiêu vương gia mặc một bộ quần áo màu xanh giản dị, thắt lưng hoa văn mây màu xám bạc, dáng người thon dài, cao ráo, giống như cây ngọc đón gió.
49 Năm ấy tiết trời ấm áp, Hàn Lộ qua đi (Hàn Lộ là 1 trong 24 tiết của Trung Quốc, bắt đầu khoảng 8,9/10 dương lịch), mặt trời vẫn ấm áp. Yến quân thừa dịp thời tiết thuận hòa, gõ vang trống trận.
50 Tối hôm đó trở về, tôi bắt đầu nóng sốt. Vốn tưởng rằng chỉ là quá mệt mỏi, vừa hoảng sợ vừa cảm lạnh, không ngờ bệnh tới mãnh liệt, nhiệt độ tăng vùn vụt, không giảm xuống được.
51 Trong lều trại giam giữ phạm nhân có một bếp lửa nhỏ, thế nhưng nhiệt độ của nó mỏng manh đến mức không cách nào ngăn cản được cái lạnh tràn qua khe hở từ bốn phương tám hướng.
52 Triệu Khiêm vừa chết, kinh thành đại loạn. Tảng sáng ngày hôm sau, Tiêu Huyên dẫn đầu đại quân ép tởi cổng thành. Đang định hạ lệnh phá cổng thì cổng thành khẽ rung rung, bất ngờ mở ra.
53 Ngày hôm sau, tôi cùng Tạ phu nhân tới phủ thái tử, gặp Tạ Chiêu Kha. Ngoài dự đoán của tôi, thì ra cô ấy mang thai, đại khái đã hơn sáu tháng. Biến đổi sinh lý không hề ảnh hưởng tới bề ngoài của cô ấy, vẫn xinh đẹp, mỹ lệ như trước, cao quý thanh nhã, còn thêm chút dịu dàng an bình của người sắp làm mẹ.
54 Lần tôi gặp lại Lục Dĩnh Chi là ở lễ tang của tiên đế mấy ngày sau. Tiên đế long ngự thượng tân, văn võ toàn triều cùng gia quyến đều phải hộ tống linh cữu tới hoàng lăng.
55 Tôi ra khỏi hoàng cung. Bầu trời rất cao, trời xanh mây trắng, mặt đất trống trải, tuyết phủ trắng xóa. Tôi hít sâu. Không khí trong lành nhưng lạnh giá của ngày đông khiến khí quản tôi đau đớn, một cơn choáng váng ập đến.
56 * Khổng tước đông nam phi (Khổng tước bay về miền đông nam) là tên một bài nhạc phủ đời Hán dài 357 câu ngũ ngôn, được truyền tụng nhất, được các học giả Trung quốc công nhận là tiểu thuyết bằng thơ của họ.
57 Ba năm sau, Ly quốc, năm Kiến Trung thứ tư. Tháng Ba đầu xuân, thời điểm băng tuyết tan, vạn vật đâm chồi nảy lộc, đàn chim di cư trở về từ phương Nam, ếch nhái ra khỏi động, tiết trời trong lành.
58 “Không xong! Không xong rồi…. ” Có người vừa chạy ào tới vừa gào lên, dọa mọi người giật nảy mình. “Thiếu phu nhân Khúc gia khó sinh, sắp không xong rồi! Giờ đang tìm đại phu khắp nơi, nói rằng tốt nhất là tìm được nữ đại phu!” Hai cha con nhà họ Trần đồng loạt nhìn về phía Tiểu Tạ.
59 Ngô Thập Tam cứ thế ăn chực một bữa của Tạ Hoài Mân. Không có gì mờ ám, hoàn toàn là sự cởi mở do hợp vị với một người bạn khác phái. Thập Tam có tên, đã từng nói với Tạ Hoài Mân một lần, nhất định cái tên này khó nhớ, bởi vì sau khi nghe xong, Tạ tiểu thư lập tức ném ra khỏi đầu, vẫn luôn miệng gọi cậu ta là Thập Tam như lúc đầu.
60 Tạ Hoài Mân đi tìm Trương y chính. Vừa vào đến cửa nàng đã ngửi thấy một mùi kỳ quái. Mùi này trước giờ nàng chưa từng ngửi thấy, nhưng nàng có thể đoán được nó là cái gì.