21 Vẫn như trước, trời chưa sáng hai cha con Phùng Quý cùng Hắc Muội đã thức dậy , mang theo lương khô vào thành, cũng gặp được vài người trong thôn đi vào thành bán đồ ăn.
22 Hắc Muội nhìn Hương Thảo và Tiểu Phúc vẻ mặt tức giận trong lòng nàng sảng khoái không ít. Một gậy trúc đánh tiếp, quả táo đùng đùng rơi , Phú Đệ và Đại Thụ chạy nhanh lượm, Hương Thảo cùng Tiểu Phúc còn muốn chạy sang bên cạnh lượm quả táo, lập tức bị hai muội muội Phú Đệ ngăn cản không để bọn họ lượm, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hương Thảo lập tức liền đỏ.
23 Khi Hắc Muội vội vàng chạy tới sân phơi lúa trời đã sáng rồi, ánh bình minh đang ở đường chân trời phía Đông tụ tập nổi bật , mặt trời lập tức sẽ nhô lên.
24 Phùng Kim chạy nhanh nói tốt, “Hắc Muội, ngàn sai vạn sai đều là lỗi nhị thúc con, con trăm ngàn lần đừng ghi tạc trong lòng a, như vầy đi, ta cho con thêm một bó lúa xem như đồ chuộc tội.
25 Hắc Muội ở bên đợi một lát, hai người lăn xong nàng nhanh chóng đi lên trói rơm rạ, kêu Phùng Quý gánh về trước, Thuỷ Sinh hỗ trợ gom lúa sang một bên, hắn rốt cục có thể dùng sân.
26 Một ly trà nhỏ qua đi sắc trời đã hoàn toàn đen xuống, trên đài cao đèn lồng sáng càng chói lọi , cũng càng vui mừng. Ngô phu nhân cùng Ngô lão gia đối với lão bộc bên cạnh nói có thể khai tiệc.
27 Hắc Muội cả kinh, không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng đem Ngô Bảo Nhi đẩy ngã vào góc tường, chính mình từ bóng râm ngoài tường chậm rãi đi ra. Toàn bộ hắc y nhân vốn muốn vào sân vây quanh lại đây, khi nhìn thấy là một bé gái hơn mười tuổi mới thả lỏng cảnh giác.
28 Ngày hôm sau Béo Nha đi hái hoa ngũ vị phân lượng rõ ràng nhiều hơn, trực tiếp cho con la ăn trước lại cho lợn ăn. Con la nghiễm nhiên cũng là tân sủng nhà Hắc Muội.
29 Thu ý đã nồng, dưới núi thôn Đại Diệp, không khí vui vẻ người người vui sướng, trong không khí mang theo hương ẩm ướt quê cha đất tổ, mơ hồ tràn ngập hương vị hoa quế thản nhiên.
30 Mùa thu rất nhanh liền trôi qua, hôm nay là đông chí ngày mà dân quê thập phần coi trọng. Một ngày này dân quê nhất định phải ăn một bữa cơm đoàn viên có cá có thịt có gà.
31 Càng đến giữa tháng chạp càng bận rộn lên. Đương nhiên tháng chạp cũng là tháng đòi nợ , nhà Cúc Trân thẩm mỗi ngày có người đến đòi nợ, thời điểm mượn tiền bà đáng thương, hiện tại đối mặt người khác đòi nợ bà lại bắt đầu ngang tàn, còn muốn chối cái, có mấy người tức giận làm rùm beng lên.
32 Nhìn hắn trợn mắt nhìn nàng, Hắc Muội sửng sốt, phản xạ có điều kiện lùi một bước, “Ngươi nếu lại ra tay đả thương ta, ta sẽ mặc kệ ngươi đó!”Nói xong sờ sờ trước ngực chính mình, chỗ vừa mới bị hắn đẩy ngã đụng vào còn ẩn ẩn đau đâu.
33 Trong phòng nhỏ lửa còn cháy bùm bùm, phản chiếu ngoài cửa có thể nhìn đến ánh lửa. “Tam Mộc. ”Hắc Muội hô lên một tiếng đẩy cửa mà vào, nàng không hy vọng lại bị lợi kiếm đe doạ cổ họng một lần nữa.
34 Sáng sớm hôm sau trời quang mây tạnh , ánh mặt trời ấm áp chiếu lên bầu trời thôn trang tuyết trắng, ánh nắng xinh đẹp như cảnh tượng trong chuyện xưa đồng thoại.
35 Toàn bộ buổi chiều Hắc Muội đều cười tủm tỉm , nàng còn tưởng rằng chính mình đoạt đậu hũ của hắn uống hết khiến hắn tức giận. Bởi vì trong nhà heo đã chuẩn bị hai ngày nữa giết cho nên từ ngày hôm qua bắt đầu không cần nấu đồ cho heo ăn.
36 Đến ngày hai mươi tư tháng chạp toàn thôn càng hiện ra bầu không khí năm mới, tiểu hài tử có quần áo mới mặc sớm hơn. Sáng sớm Lâm thúc mang theo dao đến nhà Hắc Muội, Phùng Quý lại bảo kêu thêm hai người ở thượng thôn đến hỗ trợ.
37 Đón giao thừa là truyền thống dân quê. Đêm đó ăn cơm tất niên không nhà nào tắt đèn, sáng trưng bắt đầu đón giao thừa. Người một nhà ngồi vây quanh trên giường, sưởi ấm, ăn đậu phộng đậu tằm nói chuyện phiếm đợi cho tới 0 giờ, mở cửa thả pháo nghênh đón năm mới, tiếp Xuân thần.
38 Đều nói nữ nhân đánh nhau chính là một tuồng kịch, hiện nay hai nữ nhân chính là như thế này, một lớn một nhỏ cào xé nhau, tìm được nơi có thể công kích nhất, đánh cho túi bụi.
39 Hắc Muội càng ngày càng cảm thấy Lâm Tam Mộc là một người bí hiểm, nhưng nàng hiện tại tuyệt không sợ hắn, ngược lại có chút quen với hắn âm tình bất định.
40 Cuối cùng chuyện ấu đả trưởng bối, tự nhiên là không giải quyết được gì, mà Hắc Muội còn thêm danh hào hiếu thuận. Một nhà Vương Kiều Nga tất nhiên là ghi hận trong lòng, Phùng bà bà thì có khổ nói không nên lời, càng xem Hắc Muội không vừa mắt, tổng cảm thấy này đứa cháu gái này chẳng những không thân hơn nữa một bụng mưu ma chước quỷ, trong lòng tính toán sớm tìm nhà đem nàng gả đi.