1 - Trúc Diệp! Chào dượng đi con. Nghe mẹ nói vậy. Trúc Diệp liền cúi gập người xuống chào:- Con chào dượng!Ông Phùng đi đến bế thốc Trúc Diệp lên.
2 Khi Trúc Diệp 17 tuổi thì An Lâm và Nam Lâm đã 20. Kể từ khi biết được điều mà mình chưa bao giờ biết từ phía Nam Lâm, Trúc Diệp đã thôi không còn nuôi hi vọng được ở bên cạnh An Lâm nữa.
3 An Lâm kéo em trai về phòng rồi đóng cửa lại. Anh nhìn Nam Lâm một hồi lâu rồi thở dài. Cuối cùng An Lâm đi đến lắc mạnh vai Nam Lâm nói:- Em sao vậy? Em có biết mình vừa làm gì không?Trên người Nam Lâm vẫn phản phất mùi rượu hòa theo đó là mùi sữa tắm của Trúc Diệp.
4 Trúc Diệp bước vào công ti. - Chị Trúc Diệp!Là Dương Thùy. Cô ấy bằng tuổi Trúc Diệp nhưng không hiểu sao cứ luôn miệng gọi cô là chị.
5 - Anh làm cái gì thế?Dương Thùy giật cánh tay mình ra khỏi bàn tay đang nắm chắc của Mạnh Đức. Mạnh Đức cũng chẳng biết mình đang làm cái gì.
6 Ngày dỗ kết thúc. Trúc Diệp, An Lâm và Nam Lâm phải về thành phố A để mai còn đi làm. - Trúc Diệp. Anh đưa em về nhé? - An Lâm nói với Trúc Diệp.
7 Nam Lâm đi ăn cùng Dương Thùy về. Vừa bước đến cửa, đồng nghiệp của anh đã nói:- Nam Lâm! Cô nàng của cậu vừa gọi điện đấy. - Cô nàng nào? - Lê Linh.
8 18/7. An Lâm nhìn tờ lịch trên bàn rồi bước vào một ngày làm việc vất vả. Hôm nay là sinh nhật Trúc Diệp. Sinh nhật lần thứ 23 tuổi của cô ấy.
9 Buổi tối Nam Lâm lái xe đến khu chung cư Hoa Lệ. Cũng may là hôm nay không tắc đường. Anh đến được chỗ của Trúc Diệp một cách nhanh chóng.
10 Dương Thùy xin nghỉ đến mấy ngày khiến Mạnh Đức thấp thỏm không yên. Ừ thì cô ấy "chăm chỉ" nghỉ thật đấy nhưng có lần nào cô ấy nghỉ lâu như thế này đâu.
11 An Lâm vội vàng lái xe đi. Anh đã vượt không biết bao nhiêu lần đèn đỏ. Nghe giọng của Khánh Lâm thì có vẻ như bố cô ấy đang trong tình trạng nguy cấp.
12 Trúc Diệp cứ chăm chú nhìn họ mà không biết Nam Lâm cũng đang nhìn mình. Anh đánh mắt theo hướng nhìn của Trúc Diệp. Hình ảnh An Lâm ngồi với một người con gái khác thật khiến Nam Lâm bàng hoàng.
13 An Lâm không để ý gì đến câu hỏi của Khánh Lâm. Đầu óc anh bây giờ mù quáng không thấy đường lối. Bất giác anh mím môi đứng dậy rồi quay sang phía bố của Khánh Lâm đang ngồi cạnh đó nói:- Thưa bác.
14 Trúc Diệp nghe thấy tiếng Nam Lâm phả vào sau gáy mình thì chợt thấy tim đập mạnh và nhanh hơn một nhịp. Dường như hơi thở của cô cũng nóng bừng theo anh.
15 An Lâm đứng lặng hồi lâu. Hiện trường nơi đây khiến anh không khỏi bàng hoàng. An Lâm không còn nhớ rõ ý định vào đây để làm gì của mình nữa.
16 Mọi người trong quán bar đưa mắt nhìn con người đang đứng hiên ngang trước cửa, họ không biết anh ta có phải là cảnh sát thật hay không nên không ngừng chỉ trỏ và bàn tán.
17 Thời tiết vào thu dịu hẳn đi. Không còn cái nóng oi bức của mùa hè, không còn ánh nắng gắt cháy da cháy thịt xuyên suốt cả ngày nữa.
18 Sau khi Nam Lâm bỏ đi, dường như không khí trong cái gara này đã bị rút cạn. Ngột ngạt và cẳng thẳng đến cùng cực. Trúc Diệp cảm tưởng như các tế bào li ti trong cơ thể cô đang lớn dần, lớn dần rồi chèn ép các mạch máu khiến cho chúng phải chịu một sức ép nặng nề.
19 Đứng trước cánh cửa kính trong suốt và rộng lớn của trung tâm thời trang bậc nhất thành phố, An Lâm nắm nhẹ tay Trúc Diệp rồi ghé vào tai cô nói trìu mến:- Anh rất mong muốn được nhìn thấy em mặc một chiếc váy dạ hội.
20 Trúc Diệp đứng lặng người hồi lâu. Cô cũng đang tự hỏi mình sang đây để làm gì? Chẳng phải anh ấy đã có bạn gái rồi hay sao? Cô yêu anh thì còn cứu vãn được gì nữa chứ?Nhưng hành động của Trúc Diệp giờ đây hoàn toàn mâu thuẫn với những ý nghĩ.
Thể loại: Truyện Teen, Xuyên Không
Số chương: 44