21 Nam Lâm và Trúc Diệp giờ đây chỉ biết cúi xuống nhìn nền nhà, mọi thứ trước mắt khiến đầu óc họ trống rỗng và không biết phải làm gì.
22 Sau cái ngày trung thu hôm ấy, mọi chuyện dường như đã thay đổi hoàn toàn. Tất cả như bước sang một trang mới. Trúc Diệp và An Lâm chính thức là anh em! Cũng chẳng biết nguyên do chính xác là gì nhưng hình như, hai người, mỗi người một khoảng cách.
23 Trúc Diệp sánh bước cùng An Lâm khiến những người có mặt nơi đây không khỏi trầm trồ. Trông họ giống như một đôi Tiên đồng - Ngọc nữ, Trúc Diệp thì thanh thoát, dịu dàng.
24 Ngày tổ chức đám cưới của Mạnh Đức và Dương Thuỳ đã được chọn. Không cần phải nói cũng biết giờ đây, họ hạnh phúc cỡ nào. Dường như mọi khoảng cách xưa kia đã được dẹp tan.
25 Trúc Diệp nửa ngồi nửa nằm trên giường bệnh, mùi thuốc tẩy trùng giăng phủ khắp nơi khiến cô thấy khó chịu vô cùng. Ngoài cửa sổ, những bụi mưa lất phất qua lại rồi thấm xuống vạn vật.
26 Ngày Trúc Diệp xuất viện, Nam Lâm lái xe đến đón. Khi anh xách túi đồ giúp cô, cô đã nhìn thấy nét mệt mỏi hiện lên trong mắt anh. Hình như anh ấy gầy đi nhiều! Trúc Diệp xót xa khẽ nắm lấy tay anh nói:- Nam Lâm, đừng cố quá!Nam Lâm nhìn cô cười khẽ, vẻ mệt mỏi trong đáy mắt được thay bằng một tia ấm áp và thân thương.
27 Đã lâu không thấy Nam Lâm trở lại, Trúc Diệp có phần lo lắng. Không biết anh ấy đang nói chuyện điện thoại với ai mà lâu như vậy. Lúc này, trong lòng cô đang dấy lên một dự cảm chẳng lành.
28 Ngồi ở hàng ghế sau, Trúc Diệp không ngừng quan sát chàng trai phía trước. Đó chẳng phải là Thanh Phú hay sao? Cô còn nhớ như in khuôn mặt bất cần đời của anh ta mỗi khi làm điều gì ác.
29 Trúc Diệp có thể cảm thấy phần nệm sau lưng mình lún xuống. Bất chợt, trống ngực cô lại đập liên hồi, đôi tay nắm chặt lấy phần chăn. Đôi môi Trúc Diệp bặm chặt lại.
30 Giữa không gian trống trải của căn phòng, đâu đó vẫn còn hơi ấm và giọng nói của ai kia. Trúc Diệp đưa đôi mắt chậm rãi nhìn quanh nơi đây, mới hôm qua, nó vẫn còn là nơi để cô gửi gắm những hạnh phúc dâng tràn, những yêu thương mặn nồng.
31 Tôi không biết tại sao tôi lại được sinh ra trên đời này. Và tôi cũng không biết lí do vì sao mà tôi lại có thể sống được đến ngày hôm nay. Cho đến khi.