21 Lâm Thiển Y hí mắt, chậm rãi ngẩng đầu, đập vào mắt là một khuôn mặt to lớn vô cùng quen thuộc. Nói nhảm, có thể không quen thuộc sao, sáng nay vừa mới họp xong, cho dù thần kinh cô có vấn đề đi chăng nữa cũng không thể quên vị này chính là Tổng giám đốc mới nhậm chức.
22 Giọng nói của Hạ Minh Duệ mang theo mị hoặc giống như lực hút của nam châm, đôi mắt lúc này trông rất giống với ánh mắt chàng trai bao đêm đó.
“Thầm thương trộm nhớ cái đầu anh! Đồ điên!”
Lâm Thiển Y tức giận trừng mắt, nói chuyện cũng không khách khí nữa.
23 “Tốt lắm, vậy giờ chúng ta tính sổ chút nhỉ?”
Nghe xong lời này, Lâm Thiển Y trong lòng rơi bộp một cái, nói trắng ra là xong đời, đây là tiết mục giết người sao?
“Tính, tính cái gì chứ?”
Lâm Thiển Y đôi mắt to đảo tới đảo lui, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra ý cười lấy lòng, đôi tay nhỏ trấn an bản thân đang có chút lo lắng, trong lòng cẩn thận suy nghĩ làm như thế nào để thoát thân.
24 “Có việc gì sao?”
Có cái đầu quỷ anh á!
“Anh muốn thế nào?” Lâm Thiển Y cúi đầu, ánh mắt ai oán lại không thể không thoả hiệp.
“Không thế nào cả, chỉ là có một số người ăn sạch sẽ rồi liền nhấc mông bỏ chạy, làm cho người ta rất đau lòng!”
Hạ Minh Duệ mếu máo, ánh mắt xinh đẹp tràn đầy lên án.
25 Khí thế Hạ Minh Duệ quá mức cường hãn, ánh mắt quá mức sắc bén, hơi thở quá mức ám muội, thân hình quá mức cao lớn, vì thế cho nên, Lâm Thiển Y từ từ lui về sau vài bước, tạo khoảng cách với Hạ Minh Duệ.
26 Lâm Thiển Y mắt trừng lớn, thở phì phò, chu cái miệng nhỏ nhắn lên, trơ mắt nhìn Tổng giám đốc đại nhân ở trước mặt mình biến mất dạng. Chỉ để lại cho cô một bóng lưng cao ngất ngưỡng.
27
“Thế cậu thấy Tổng Giám đốc mới của chúng ta thế nào?”
Tổng Giám đốc mới? Lúc nghe thấy từ này Lâm Thiển Y không khỏi rùng mình! Nghĩ đến bức ảnh của mình vẫn còn nằm trong tay ác ma, hai bàn tay nhỏ không khỏi nắm chặt lại, ánh mắt cũng không khỏi dính chặt trên người Lâm Na, đôi mắt mang theo chờ đợi.
28 Điều khiến Lâm Thiển Y cảm thấy an tâm chính là, Hạ Minh Duệ chỉ xuất hiện có một lần vào thời gian dùng cơm, nói vài câu xong liền không thấy bóng dáng đâu nữa.
29 Không phải chỉ là mời Tổng giám đốc nhảy một điệu thôi sao? Có gì ghê gớm đâu? Anh ta cũng không phải quái thú ăn thịt người sẽ ăn luôn mình chứ.
Mang theo tâm tình hồ hởi át đi nỗi bất an trong lòng, Lâm Na từng bước tiến về khu vực trung tâm sàn khiêu vũ.
30 Lâm Thiển Y bất giác cúi đầu nhìn vòng 1 không phải là rất bằng phẳng của bản thân, thở dài một hơi.
Hóa ra chênh lệch lớn như vậy!
Cô không khỏi tưởng tượng đến ánh mắt của người đàn ông phía trước, có phải là đang mong chờ đến độ hận không thể ngay lập tức đụng vào trong quần áo của người ta?
“Nóng? Tôi cảm thấy rất mát mẻ mà.
31 Cảm nhận được cái tát nho nhỏ đang vù tới, Hạ Minh Duệ mí mắt cũng không thèm nâng lên, bàn tay to lớn nắm chặt lấy cánh tay nhỏ bé kia trong lòng bàn tay.
32 Khi trả lời như vậy, Lâm Thiển Y rõ ràng có chút chột dạ. Cô bất an lè lưỡi, lẽ nào cô lại không biết mắc cỡ mà nói ra chuyện giữa cô và Hạ Minh Duệ?
Tiểu Ngư Quái: “Được rồi… Tới giúp anh làm nhiệm vụ đi, còn chưa thu thập đủ vật phẩm đâu.
33 Biệt Thái Phóng Tứ: “Này, ai thế? Sao lại nằm trên mặt đất? Có điều nhìn có chút quen mặt, hình như mấy ngày trước thời điểm tao bị vây đánh cũng gặp người này.
34 “Vậy thì tốt, Tổng giám đốc đang chờ cô đem tài liệu cho anh ấy xem qua đấy. ”
Gì chứ?
Mấy việc này chẳng phải bình thường chỉ cần đưa cho Trưởng phòng xem là xong việc sao? Từ khi nào thì loại việc cỏn con này cũng cần đến Tổng giám đốc thẩm duyệt?
Kỳ thật việc này không chỉ mình Lâm Thiển Y cảm thấy kỳ lạ, mà ngay cả Trưởng phòng cũng có chút khó hiểu, có lẽ là sếp mới nhậm chức nên ra uy.
35 Lâm Thiển Y hoàn hồn, ngây ngẩn nhìn Hạ Minh Duệ vẫn như trước không thèm ngẩng đầu lên, ánh mắt anh không những chuyên chú mà còn tận tâm. Lúc này trông anh hoàn toàn khác với đêm hôm đó.
36 Lâm Thiển Y cầm áo sơ mi của Hạ Minh Duệ trong tay, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ. Cô cũng không phải là gì của anh, dựa vào cái gì mà kêu cô đi giặt?
“Anh, anh, anh chuyện đêm hôm đó là ngoài ý muốn!”
Hạ Minh Duệ có chút buồn cười nhìn Lâm Thiển Y đang cứng cổ cãi, gương mặt nhỏ đỏ lựng nhìn mình chằm chằm không phục, thờ ơ nói.
37 Nghĩ tới người đàn ông đó, trong lòng cô vẫn có chút đau đớn. Lâm Thiển Y gấp lại văn bản trong tay, nhìn đồng hồ thấy cũng không còn sớm nữa, lúc này mới nhớ ra thời điểm buổi sáng hình như Hạ Minh Duệ có nói trước khi tan sở đến văn phòng anh lấy lại tập tài liệu đã đưa trước đó.
38 Bản thân cô đã muốn lờ đi chuyện năm ngàn vạn kia, vậy mà bây giờ lại tự cô nói ra, không thể nghi ngờ là đang nhắc nhở Hạ Minh Duệ.
“Hóa ra cô vẫn còn nhớ là nợ tôi năm ngàn vạn à! Xem ra vẫn có chút tự mình hiểu lấy!”
Hạ Minh Duệ vừa nói vừa lật tìm trong đống tài liệu, không lâu sau một tờ giấy nợ được đưa tới trước mặt Lâm Thiển Y.
39 Lâm Thiển Y cầm tay bà an ủi, đây đều là chuyện cô nên làm.
Hai người nói chuyện được một lúc, sau đó do không chống lại nổi cơn mệt mỏi ập đến, bà thiếp đi.
40 Giữa trưa, Lâm Thiển Y chỉ ghé vào một quán ăn ven đường mua chút đồ ăn tạm, sau đó lại đến nhà trọ của Hứa Hạo Trạch đứng đợi. Buổi tối sau khi tan ca, cô cũng tìm tới nhà Hứa Hạo Trạch nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng anh đâu.