Mùi thuốc khử trùng gay mũi tràn ngập cả phòng bệnh, Tinh Tiểu Noãn hôn mê suốt bảy ngày, trong bảy ngày này có rất nhiều người đến thăm cô, lẵng hoa quả lớn nhỏ chất đầy phòng bệnh.
Cha Tinh thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái tái nhợt không sức sống nằm trên giường bệnh lập tức giận tím mặt.
"Ai mà to gan vậy dám làm Tiểu Noãn thành thế này, ngay cả con gái của ta cũng dám đụng đến ta xem là muốn chết rồi." Tất cả mọi người trong phòng bệnh đều sửng sốt, từ trước đến nay thị trưởng Tinh là người khiêm tốn, tao nhã, khi nào thì phát hỏa lớn như vậy.
Đợi tất cả mọi người lần lượt rời đi lúc này chỉ còn lại Thiên An An cùng Đông Phương Chi Dao, hai người đều liên tục thở dài.
"An An cậu nói Tiểu Noãn sẽ ngủ như vậy luôn không."
Trong ba cô gái chỉ có Đông Phương Chi Dao là người nhát gan nhất mà tuổi cũng lớn nhất, luôn đứng ở vị trí người cần được bảo vệ.
"Đừng nói bừa, Tiểu Noãn của chúng ta là ai, ông trời quản còn không được, làm sao cô ấy có thể bị rượu đánh bại dễ dàng như vậy."
Tuy Thiên An An nói như thế nhưng trong lòng vẫn tràn đầy lo lắng, cô chưa từng thấy Tinh Tiểu Noãn nằm viện lâu như vậy.
Bên tai nghe hai cô gái líu ríu ồn ào rất rõ ràng, mí mắt nặng trĩu, đầu đau quá, cổ họng thì khô, nhìn chung quanh một vòng xem cảnh tượng trước mắt, ngửi thấy mùi hương đặc trưng Tinh Tiểu Noãn biết đã quay về thật rồi, môi khô nứt, khóe miệng cong lên một chút coi như dễ nhìn.