41 Chương 41 “Nhưng mà không cần biết thế nào, chuyện hợp tác của tôi và anh đã là kết quả chắc chắn, bởi vì anh đã nắm chặt nhược điểm của tôi, thứ nhất: Tôi không buông được A Phong, tôi tình nguyện cùng hắn đi chết, cũng không muốn cuộc sống của tôi mất đi bóng hình hắn; thứ hai: tôi không thể để gia tộc tôi hủy trong tay tôi, hơn nữa không thể chịu đựng được sự bi thương của mẹ tôi, ánh mắt thất vọng của bà, cho nên, Ôn Trạch, tôi chỉ có thể hợp tác với anh! Nhưng tôi xin khuyên anh, đừng chơi trò gì đa dạng hơn nữa, bắt đầu tôi đã thua nhưng chắc gì tôi sẽ thua đến cuối cùng?” Ánh mắt Ôn Trạch nhìn như lần đầu tiên thấy Giang Nặc, thật lâu sau hắn mới nhẹ nhàng cười rộ lên “Tiềm lực của con người thật sự là khó đánh giá, Giang Nặc, nếu như còn thời gian, có lẽ anh thật sự có thể đấu với tôi một trận!” Giọng điệu hắn tiếc hận mà mang đầy ngụ ý sâu xa.
42 Chương 42 “Tiểu Nguyệt, một thời gian sau này em phải ở tạm nhà Giang Nặc, anh ấy sẽ chăm sóc em!” “không phải chúng ta đã nói với nhau rồi sao, chỉ cần em về thì anh vẫn ở cùng em mà!” Trong giọng nói của Ôn Nguyệt có chút kinh sợ nghi ngờ.
43 Chương 43 Đèn xe không ngừng lay động trước mắt, bóng dáng loang lổ trên tường lần lượt thay đổi, La Rochelle nghĩ đến đêm kia, y hương tấn ảnh, cảnh sắc phồn hoa, nhưng hạnh phúc của cô lại ở thời khắc ấy vỡ nhát, cô cũng lạnh lẽo thê lương như vậy, khác nhau là lần trước còn có thể đau, lần này lại là nát thành từng mảnh nhỏ, người đưa cô vào địa ngục vẫn là cùng một người, ông trời vì sao lại tàn nhẫn như vậy, hy vọng và tuyệt vọng cô đã chịu chẳng lẽ vẫn còn chưa đủa sao? La Rochelle ôm gương mặt ướt át, hơi lạnh như một chiếc lưới dày đặc từ bốn phương tám hướng vây lấy cô.
44 Chương 44 Phòng khách hình tròn thật lớn đang dần dần bị hoàng hôn bao phủ, không khí trở nên oi bức ngột ngạt, một âm thanh rất nhỏ phá tan không khí nhẹ nhưng nhanh chóng tiến đến, La Rochelle nhẹ nhàng hất tóc ra phía sau, “Sống và chết chỉ cách một sợi chỉ, cửa sống, thường thì…cùng chính là cửa chết!” Lời nói còn chưa dứt, Ôn Trạch đã nhảy dựng lên đánh về một bên, viên đạn bắn vào một cánh cửa thủy tinh cực lớn, trong nháy mắt thủy tinh vỡ vụn, tại chỗ Thủy tinh rớt xuống, bắn về phía Ôn Trạch, Ôn Trạch túm lấy nắp đậy đàn dương cầm, xoay tròn thành một cái khiên che, dường như cùng lúc, một bóng đen bổ nhào vào bên cạnh, cẳng chân hỗn loạn của Ôn Trạch đá mạnh về bóng đen đang cầm khẩu súng trên tay, tiếng vỡ xương vang lên trong không gian, súng rơi lên mặt đất, bóng đen phản ứng cũng nhanh, hắn đổ về bên trái, tránh nắm đấm đang hướng về mặt mình của Ôn Trạch, chân hắn quét ngang qua bắp chân Ôn Trạch, sức lực như chìm vào biển lớn, bóng đen kinh hãi thở dốc, chân hắn thế mà lại bị quặp ngược lại, vặn vẹo thành đường cong kỳ dị, lưng hắn đập mạnh lên sàn, ngất ngay tại chỗ.
45 Chương 45 A, Ôn Nguyệt bừng tỉnh từ giấc mơ, cô mở miệng thở phì phò, toàn thân đẫm mồ hôi, cô chậm rãi đứng lên, đồng hồ ở đầu giường chỉ 19h38’ Trong phòng tràn ngập hương vị cây tùng thản nhiên, trên bàn là canh mà Mao thái thái đưa tới, bát đựng canh thật sự độc đáo, không cần biết để đó bao lâu, vẫn bảo trì được sự ấm áp.
46 Chương 46 Trong ngực dường như có thứ gì vỡ vụn vang lên, không khí nảy lên vô nghĩa, một mảnh tối tăm. Gió lạnh thổi ù ù giữa cây cối màu đen, bọn họ càng ép càng gần, đạn bắn thưa thớt dần, chiếc lưới thu càng nhỏ hơn, bọn họ đang ép Phí Như Phong lùi về phía sau, lùi dần đến, ống dẫn phía sau kêu vang, như một con dã thú cười lớn điên cuồng.
47 Chương 47 Đây đúng là tử huyệt của Đường Bảo Như, những lời này lăn lộn trong đầu óc bà, khiến cho bà cảm thấy đau đớn nhè nhẹ, bà không thể bỏ mặc. “Đương nhiên nếu Giang phu nhân có dũng khí dùng mạng của con trai để đánh cược thì Ôn Trạch dĩ nhiên sẽ thành toàn.
48 Chương 48 Cửa bị đẩy ra, không khí tươi mới mạnh mẽ ùa vào, vẻ mặt mọi người đều run lên, có khách tới! Chính là người ấy – danh môn cao quý, khoan thai tao nhã.
49 Chương 49 Mỗi lần hít thở đều lạnh như băng làm cho trái tim tê dại. “Cho nên từ trước đến giờ tôi vẫn đều tránh tiếp xúc với Giang gia, tôi cố gắng bỏ qua tất cả những thứ có liên quan đến họ, trước đó tôi chưa bao giờ gặp người Giang gia, tôi cũng không biết Giang Nặc là ân nhân cứu mạng của hắn.
50 Chương 50 Đủ loại đau lòng, đủ loại kích thích điên cuồng, đủ loại lửa cháy, đủ loại tình cảm không nói rõ trong suy nghĩ của đế vương bóng tối, nổ mạnh chấn động, tức giận tột cùng, tức giận đến cực hạn, không có chỗ phát tiết, hắn cầm tay Liễu Đình, giống như chặn đứng sự lưu thông mạch máu của cô.
51 Chương 51 “Em không phụ anh!” Ôn Trạch nhẹ nhàng gỡ cô ra, hắn nắm lấy hai vai cô, nhìn cô qua cự ly một cánh tay “Em không phụ anh, Hải Tình, em chỉ là không yêu anh mà thôi!” Giọng nói Ôn Trạch ngân nga, “Hải Tình, anh có thể dạy em tất cả kỹ năng sinh tồn, anh có thể bức bách em học tập tất cả các loại quy tắc trò chơi tàn nhẫn nhất, anh có thể cho em sức mạnh để bảo vệ thân thể và linh hồn em, anh thậm chí có thể cùng em trải qua cùng một cơn ác mộng, nhưng mà” Ngón tay Ôn Trạch xoa nhẹ mặt Liễu Đình, hắn như đang miêu tả lại bức tranh quý giá nhất “Anh không thể dạy em yêu anh.
52 Chương 52 Bốn phía không có chút tiếng động, trái tim càng đập càng chậm, thời gian thong thả trôi qua. “Ngày mai Mai Phỉ Nhĩ. Khắc Lao công tước ngày mai sẽ đến La Mã.
53 Chương 53 Khi trời đã sáng rõ, mưa rơi làm cho Tuyên thành càng trở nên đẹp lòng, đặc biệt khi đứng ở trên đài ngắm cảnh của Đường gia, đem cảnh vật thu hết vào đáy mắt.
54 Chương 54 Thời gian qua đi, một phút lại một phút, trời đã mờ sáng, Đường Hằng Xa đẩy ra bức tranh truyền thần trước bàn, cầm trong tay diếu xì gà mới hút một nửa ấn vào gạt tàn.
55 Chương 55 Đường Hằng Xa chậm rãi thong thả đi hai bước, đứng lại trước cửa sổ , xa xa ngoài kia chính là đài cảnh cao 36 tảng, cây cối rậm rạp vây quanh nó, xuyên qua tới tầm mắt trở nên mơ hồ xám xịt, rối rắm.
56 Chương 56 Nhà họ Giang. . đêm dày đặc. Tối nay Đường Bảo Như mất ngủ, bà vẫn còn cảm thấy lạnh lẽo, hơi thở mà bà cảm thấy buổi trưa nay ạnh giống như thổi từ đỉnh đầu đến tận cuối cái xương cốt của bà, cho dù sau đó bà lập tức ra ngoài mặt trời chiếu khắp người, nhưng bà vẫn cảm thấy rùng mình từng trận, rất quái dị, Ôn Nguyệt này nhất định phải chết, sau khi giải quyết Phí thị, cô ta nhất định phải biến mất.
57 Chương 57 Đường Hằng Xa đứng trên boong tàu, ông sắp lên đường đi X quốc, “Thuyền trưởng Triệu đã gọi điện tới, dấu sao màu lam đã từ kho hàng hóa quốc gia nước X chuyển ra, tất cả đều thuận lợi, vài ngày nữa sẽ đưa tới cảng, Sử Hoa Lấy Đán tướng quân rất hài lòng với vụ hợp tác lần này.
58 Chương 58 Bên ngoài, tiếng còi cảnh sát từ xa chạy lại. Nước X, một con tàu đánh cá cũ kỹ Đáy khoang thuyền có một vách kép, vách kép này vô cùng kín đáo, bên trong có 10 người, người bên trong chỉ có thể nằm úp hoặc ngửa, không thể nghiêng người, càng không thể lật mình, trong vách kép không có thiết bị thông gió, không có dụng cụ vệ sinh, chỉ có một hai lỗ đẩy khí, mùi thơm và hôi lẫn lộn với tiếng rên rỉ trong bóng đêm mãnh liệt.
59 Chương 59 Tang Lỗ Tư cầm tờ giấy mỏng như cánh ve, không chút để tâm, ngay lúc đó hắn vạn lần không ngờ rằng cuộc sống của hắn sẽ vì vậy mà xảy ra những biến hóa ngất trời, hắn không biết, hắn sẽ gặp lại cô ấy.
60 Chương 60 Tòa nhà Giang gia tiêu điều, ngay cả tiếng nước chảy cũng biến mất, hai người Giang Nặc đi vào phòng. Trong phòng chỉ có một cô gái đang nâng một đóa hoa hồng đỏ, cắm vào bình hoa, cô ấy mỏng manh như sương nhẹ, vừa quay đầu, đóa hoa trong tay liền ảm đạm đi rất nhiều, ánh mắt cô lạnh lẽo xẹt qua Phạm Nhất Minh, Phạm Nhất Minh chỉ cảm thấy trời long đất lở, “Giang Nghi” hắn hoảng sợ kêu to.