21 Mathias đã nói với cô rằng: “một người có thể thay đổi chỉ trong vài ngày”. Một ngày nào đó liệu điều ấy có thành hiện thực không? Liệu một người nhạy cảm và đầy quan tâm như thế một ngày nào đó lại có thể thức dậy, bỏ đi mà không cần chào từ biệt không?
Mình e là anh ấy có thể.
22 Lúc viên phi công thông báo rằng máy bay sắp hạ cánh thì lá thư mà Diana đã đọc mấy lần trong suốt chuyến bay vẫn nằm trong tay cô.
Lá thư thứ 3
“Sự hủy diệt trong vườn hồng”
Ngày 01 tháng Ba
Mẹ thương yêu của con,
Khoảng một năm về trước, có một khoảng thời gian mà con hầu như không thể ăn hay uống gì cả.
23 Suốt nửa tiếng ở sân bay, Diana chỉ đứng chờ cho tới lúc hành lý của mình xuất hiện. Cô đã bị mất chỗ trong hàng chờ taxi đến hai lần vì đám người xô đẩy, chen lấn khiến cô bị giạt sang bên mé.
24 Ngay phía đối diện với Diana là hai ngôi nhà bằng gỗ. Ngôi nhà được sơn màu champagne trông to hơn và vẻ ngoài có vẻ được chau chuốt hơn. Trông nó có vẻ sang trọng hơn.
25 Phòng trà bao gồm bốn khu riêng rẽ, được thắp sáng và trang trí theo phong cách hiện thực kiểu Thổ Nhĩ Kỳ. Ngoại trừ người phục vụ mặc chiếc gile màu vàng ra thì xung quanh đó không còn một ai.
26 Tới lúc anh phục vụ quay lại với khay trà bằng bạc trên tay thì Diana đã kể cho Zeynep Hanim nghe xong toàn bộ chuyện đã xảy ra.
“Ta rất lấy làm tiếc, Diana ạ.
27 Sau một đêm ngủ ngon không bị làm phiền, Diana xuống dùng bữa sáng từ sớm. Lúc cô bước vào phòng ăn sáng thì đã thấy Zeynep Hanim đang ngồi một mình ở bàn gần cửa ra vào.
28 Diana ngồi xuống một chiếc ghế đẩu. Vẫn còn năm phút nữa mới đến giờ học như bà Zeynep Hanim đã định. Hàng rào gỗ bao quanh vườn quá cao khiến Diana không thể thấy được phía bên trong, trong khi đối lập với nó là cái cổng vườn rất thấp.
29 Lúc quay trở lại ghế, Zeynep Hanim bảo:
“Giờ thì Diana, ta muốn cháu đến đài phun nước đằng kia, gội sạch đầu rồi quay lại đây. ”
“Nhưng cháu mới gội đầu sáng nay xong.
30 Thay vì cúi đầu xuống thì Diana lại cứ ngẩng đầu lên, va cả vào lanh tô cửa ra vào. Nhưng ít ra phía bên kia cánh cổng cũng có một khu vườn thực sự.
Một làn sương mỏng màu hồng ngọc trai quyện lẫn trong ánh sáng sớm mai, bao phủ lên mọi vật, gợi vẻ huyền bí nơi khu vườn, nhưng những sắc màu cầu vồng của nó vẫn không thể che được.
31 Sáng hôm sau, Diana lại dậy sớm dù cô vẫn còn rất buồn ngủ. Việc ngẫm nghĩ về bài học đầu tiên của mình đã khiến cô phải thức đến rất khuya. Trong đầu cô đầy những suy nghĩ về Zeynep Hanim, khu vườn, câu chuyện của Hồng Vàng và toán học về nghe hoa hồng.
32 Diana đã chán ngán việc suốt hơn ngày nay phải giam mình trong nhà khách; đầu óc thì cứ mải suy nghĩ về em gái mình. Maria đã nói với Zeynep Hanim rằng nó sẽ tới trong vòng tuần này, vậy nên Diana chắc sẽ sớm gặp nó, có thể hôm nay, hoặc ngày mai, cùng lắm là vài ngày nữa.
33 Trở về từ chuyến đi tuyệt vời dọc theo eo Bosphorus, Diana đi luôn lên phòng để nghỉ ngơi, trước khi đến giờ học tiếp theo. Tâm trí cô vẫn còn mải nghĩ về thời gian đã đi chơi cùng Zeynep Hanim.
34 Diana mặc chiếc váy ngủ màu trắng, đứng ngay bên ngoài cửa phòng số 1. Zeynep Hanim sẽ phản ứng thế nào trước một vị khách không mời vào lúc quá nửa đêm thế này nhỉ?
Diana nghĩ không biết có nên gõ cửa hay thôi.
35 Trời vẫn còn tối đen. Lúc Diana đi xuống vườn, còn tới mười chín phút nữa mới tới giờ học. Cô đã xuống vườn sớm hơn một chút để có thời gian một mình với những bông hồng, trước khi bài học bắt đầu.
36 Chuyến bay mà Diana được đặt là chuyến bay chiều, họ cũng vừa đến sân bay kịp giờ máy bay cất cánh. Trước khi đứng vào hàng để kiểm tra hộ chiếu lên máy bay, Diana ôm lấy bà Zeynep Hanim.
37 Đầy sợ hãi, hành khách chờ đợi trong lo lắng để nghe phi công thông báo rằng không có gì đáng lo ngại cả. Vì máy bay tròng trành, lên xuống như cánh của nó sắp gãy đến nơi rồi nên tất cả mọi người, trừ Diana, đều trong tình trạng báo động bởi tiếng ồn từ động cơ máy bay.
38 Ngay khi thấy người lái xe của khách sạn tới đón mình ở sân bay, Diana đã hỏi ngay:
“Có ai tới khách sạn hỏi thăm về mẹ tôi không? Ai đó trông giống như tôi ấy?”
“Như tôi biết là không, thưa cô Oliveira.
39 Giật mình vì tiếng chuông cửa, cô bật dậy rồi chạy tới cửa, trước cả cô Lopez. Hóa ra là người đưa thư. Diana cầm lấy bì thư anh ta đưa rồi đóng sập cửa lại.
40 Diana gọi điện cho bà Zeynep Hanim để kể về bức thư của Maria. Sau đó cô vội đi tìm lá thư bị mất ở mọi ngóc ngách trong nhà. Nhưng dù đã kiếm tìm trong tủ, trong phòng mẹ, trong thư viện, lục lọi khắp mọi chốn có thể nhưng cô vẫn không thể thấy lá thư kia.