41 Dính một trận mưa lớn, Đỗ Nhược về nhà liền tắm nước nóng, giặt xong mới phát hiện máy sấy tóc bị hỏng. Cô mở lò sưởi lên, toàn thân vẫn lạnh run. Chuông điện thoại vang lên, cô bắt máy, ngay lập tức truyền đến giọng nói của Hà Khâm Sinh: "Nhược Nhược, anh đã mua thuốc cảm, đặt ở cửa.
42 "Kiều tiên sinh, Đỗ tiểu thư tới bệnh viện Andrew khoảng giữa tháng 4 và tháng 5. ""Kiều tiên sinh, thời gian đó Đỗ tiểu thư cự tuyệt tiếp xúc với người ngoài, chúng tôi không tra được những tin tức khác, có một thời gian dài cô ấy thường xuyên gặp một vị bác sĩ tâm lý Brown.
43 Kiều Cận Nam lại biến mất. Đột nhiên xuất hiện ép cô phải nói sự thật, bỏ mặc cô ở lại nhà hàng, sau đó lại tiếp tục biến mất. Đỗ Nhược thấy có điều gì đó không ổn, nhưng cô không để tấm lắm.
44 "Tùy anh vậy. "Đỗ Nhược nhìn Kiều Cận Nam, giọng nói nghẹn ngào: "Anh muốn thế nào thì tùy anh. Young hay Thiên Hồng phá sản thì cứ phá sản đi, em trai tôi cũng mặc kệ.
45 Có lúc Đỗ Nhược sẽ nghĩ, có thể do cấu tạo nam nữ khác nhau cho nên suy nghĩ cũng bất đồng. Giống như câu nói, đàn ông đến từ sao Hỏa đàn bà đến từ sao Kim.
46 Đỗ Nhược ngẩn người. Lúc này trong đầu cô rất hỗn loạn, làm cho cô hoài nghi có phải cô nghe lầm hay không. Kiều Cận Nam vừa mới nói cái gì?Nếu ghép lại một câu đầy đủ là: "Đỗ Nhược, em nói những điểm em không hài lòng về anh, anh sẽ đổi.
47 Iceland. Một trong năm nước Bắc Âu gần Bắc Cực nhất, giống như tên gọi của nó, mùa đông rất dài, quanh năm bao phủ trong băng tuyết. Trong thời gian du học, Đỗ Nhược cũng đi chơi Châu Âu, nhưng chưa tới Iceland, so với những quốc gia nhiệt đới như Italy Tây Ban Nha, Iceland cũng là một quốc gia du lịch, cô sợ lạnh, nghĩ đến tuyết cùng cảnh đêm tối là người đã phát run.
48 Đỗ Nhược trở về rất nhanh, tỏ vẻ tiếc nuối: "Chuyện là. . . Em không nhớ rõ 'Đau bụng' nói thế nào, người ta lại không hiểu tiếng Pháp, cho nên. . . "Vừa nói cô vừa cười rộ lên.
49 Mặc dù Iceland là quốc gia duy nhất có thể quan sát toàn cảnh Bắc Cực quang, nhưng thời gian du lịch ngắn ngủi nên nếu muốn quan sát còn phụ thuộc vào vận may nữa.
50 Ngô Khánh Phân sẽ trở lại?Hiếm khi Kiều Cận Nam chủ động gọi điện cho bà, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ hỏi thăm về dự án bên Châu Âu, biết được sau khi ký hợp đồng xong bà chuẩn bị trở về nước.
51 Yêu một người cần thời gian bao lâu?Có người nói chỉ cần một giây, nhưng cũng có người nói cả đời này cũng không thể yêu một người. Đỗ Nhược không biết đáp án, mặc dù cô đã từng có một tình yêu khắc cốt ghi tâm.
52 Mùa xuân, ánh mặt trời nhẹ nhàng lại ấm áp, xuyên qua cửa sổ chiếu xuống đầu giường. Đỗ Nhược nhẹ nhàng xoay người, gió làm rèm cửa sổ khẽ tung bay, ánh nắng làm cô phải nheo mắt lại.
53 Vì chuyến công tác đột xuất, vé hạng nhất đã hết nên Hà Khâm Sinh chỉ có thể ngồi ghế bình thường, nhưng suốt chuyến bay anh lại không gặp Đỗ Nhược. Nhưng anh lại gặp Kiều Cận Nam.
54 Dạo này Kiều Cận Nam luôn nói những câu làm cô phải hoảng sợ. Giống như câu nói lần trước: "Đỗ Nhược, em nói những điểm em không hài lòng về anh, anh sẽ đổi.
55 Thấy Kiều Dĩ Mạc khóc, Đỗ Nhược lại càng khóc lớn hơn, thấy Đỗ Nhược khóc lớn, Kiều Dĩ Mạc cũng khóc, càng khóc càng thương tâm, cuối cùng biến thành hai người một lớn một nhỏ ôm nhau khóc rống.
56 Đối với Kiều Cận Nam, sáu trăm vạn không phải số tiền lớn, nhưng mấu chốt của vấn đề không phải cầm bao nhiêu tiền, mà là “Giao con nhận tiền” , bản chất sự việc thay đổi.
57 So với rất nhiều "Thế gia" khác, mối quan hệ trong gia đình Kiều gia tương đối đơn giản. Sản nghiệp Kiều gia ngày càng lớn, các chú bác không chỉ chăm chăm vào miếng bánh béo bở trong nước, mà hướng ra thị trường quốc tế, mặc dù không còn qua lại thân thiết nhưng vẫn hậu thuẫn giúp đỡ nhau.
58 "Cháu muốn Dĩ mạc. "Ngô Khánh Phân mở to mắt, cười lạnh: "Đỗ tiểu thư, cô có biết ba chữ vô liêm sỉ viết như thế nào không?"Đỗ Nhược kiên quyết lặp lại lần nữa: "Cháu chỉ cần Dĩ mạc.
59 Đỗ Nhược hỏi dồn: "Kiều Kiều làm sao vậy ? Sao lại khóc? Bố con đâu?"Hà Kiều Kiều vẫn nức nở. Đỗ Nhược nghe thấy tiếng động cơ liền hỏi: "Kiều Kiều đang ở đâu? Nói cho cô giáo Đỗ được không?""Con.
60 Động tác dứt khoát lại quyết tuyệt, âm thanh chói tai vang lên trong không gian yên tĩnh. Sắc mặt Hà Khâm Sinh vẫn trắng bệch như cũ, thậm chí còn cười lên.