41 "Hôm nay sinh nhật tao!! Tụi bây kéo hết qua nhà tao nha!!" thằng Nam Điên hét ầm lên ở trên bục giảng. Hôm nay là thứ bảy, mà cái câu kéo qua nhà tao chính là có nghĩa ngầm bảo tụi tôi hãy xin gia đình ở lại qua đêm.
42 Chiều hôm đó, tập thể con trai 11A1 và 11A4 đứng một đám trước cửa siêu thị, toàn những gương mặt lịch lãm tuấn tú khiến mọi sự chú ý đều dồn vào bọn họ.
43 Đúng như Nam Điên nói, bờ sông gió mát rượi, có điều. . . tối quá, cái gì cũng tối mịt, kể cả con đường trước mặt. Nếu không phải là đi cùng một đám, chắc là sợ chết quá.
44 Kha thật sự không thể chịu nổi cái tính khí đó của Khải. "Nếu mày cứ nhất quyết như vậy, tao sẽ cưa Hạ, lúc đó mày không có quyền trách tao. " ". . . " hắn ngẩng đầu nhìn Kha đầy ngạc nhiên, ánh mắt dao động trong chốc lát rồi sẫm đen "Mày thích làm gì thì làm.
45 "Xì. Gì vậy? Anh lại lên cơn hả?" nó ngượng ngùng nói chứ không dám đẩy ra. "Người em mềm mềm thơm thơm y như mấy con gấu bông!" Mặt của nó càng lúc càng đỏ.
46 Cái kiểu lí do lí trấu đó, khiến nó cứng họng. Lý do cũng không ra lý do. . . mà anh ta có quyền vào học á?! Khoan đã, tình hình đang là tình hình gì vậy?.
47 "Đó là mối tình đầu của nó. " Lâm vừa dứt lời, tất cả mọi người cùng im lặng. . . Rõ ràng ý đồ của nó là dò hỏi giúp tôi tình cảm của Khải, dù rất cảm tạ là nó có suy nghĩ cho tôi, nhưng tôi thật sự không thích cái cách thế này chút nào.
48 Ăn xong, lí ra phải bắt tay ngay vào việc học, nhưng tôi lại lười nhác: "Em đi hóng gió quanh đây một lát. " "Ừ. Bye em, cẩn thận kẻo lạc, đem điện thoại theo để chị liên lạc.
49 "Mày có chuyện gì hả?" "Chuyện gì là chuyện gì, tao có gì đâu. " Nó nhún vai, lảng tránh ánh mắt của tôi. "Ê, đã muốn giấu tao thì đóng cho đạt một chút, ai nhìn vào cũng biết là mày với Minh có cái gì đó.
50 Lâm ngẩng đầu nhìn Minh mà không biết nói gì. Minh lại lần nữa hỏi: "Tại sao?" Lâm thở dài: "Ông có bao giờ thích người nào chưa?" Dường như cảm thấy có chuyện không ổn, và cuộc trò chuyện này sẽ rất nhiều gay go, Minh dè chừng, lột bỏ phong thái thoải mái hằng ngày.
51 "Để tui đưa bà về nhà. " Câu nói của Khải cứ văng vẳng trong đầu tôi khiến cho hai tiết học còn lại tôi cứ ngơ ngơ ngác ngác. Ban nãy sau khi nói ra một câu không những khiến tôi sốc, còn khiến cho Lâm ngơ ngẩn ra đó, Khải một bước quay đi thẳng.
52 Tôi chui vào đó đọc sách, Khải có đi ngang vài lần, chỉ mỉm cười rồi về chỗ ngồi của mình, cách xa tôi một khoảng nhỏ, vẫn là bên cạnh cửa kính nắng sáng lấp lánh rực rỡ.
53 Sáng hôm sau, việc đầu tiên tôi làm chính là mở điện thoại lên xem, chỉ với một cái icon cười gửi lại từ Khải cũng đủ khiến môi tôi nở một nụ cười. Thế này quả thục không ổn, phải nói là cực kì không ổn, tâm trạng của tôi lúc này thật sự có thể so với khi trúng vé số giải độc đắc.
54 "Mẹ đã biết con sẽ không làm được, nên ngay từ đầu mẹ đâu có mua. " Đây là. . . cái thể loại gì đây. . . T^T Tôi có quyền đổi mẹ không??? "MẸ!!" "Mẹ đùa thôi, điểm của con rất tốt, còn quà thì mẹ chưa có chuẩn bị.
55 Sân nhà Băng lộng gió, không khí trong lành mát mẻ. . . nhưng tôi không hề cảm thấy thoải mái một chút nào. . . vô tình thấy cảnh tượng đó. . . giống như mình bị đẩy một cái rơi thẳng xuống địa ngục vậy.
56 Bước vào thời gian thi hk2 rồi, nên là Mi chúc các bạn thi tốt nhaa :)))). . . "Tui không có chuẩn bị quà cho ông, cho nên tui không nhận được. " Hạ nói vậy thật ra cũng không có ý gì, chẳng qua là nó muốn từ chối khéo món quà này của Khải.
57 Hai bàn tay nắm chặt nhau đi giữa con đường, chuyện này là ngoài sự tưởng tượng của tôi. Người tôi nóng đến mức đầu tôi bắt đầu ong ong, cái gì cũng không còn nghe thấy rõ ràng nữa.
58 "Không tồi. " Phong cách khen người của hắn làm tôi thấy vô cùng ba chấm. Không phản đối, cũng không nhắc lại, tôi tự mình bơ đi câu nhận xét đó của Khải.
59 Không gian xung quanh như đặc quánh lại vài phần, ánh sáng le lói từ bên ngoài hắt vào càng khiến bóng tối trở nên dày đặc, cả người đột nhiên cảm thấy lạnh toát, cánh cửa gỗ cứng ngắc cũ kĩ từ từ bật mở một cách khó khăn.
60 Lần sau đó tôi gặp hắn lại vô cùng tình cờ. Tôi đang chờ Lâm đi lấy xe ở bãi giữ xe thì thấy Khải đang lững thững tiến lại gần, khuôn mặt vô cùng lạnh lùng, tôi cũng không biết, tại sao hồi đó tôi có can đảm nói chuyện với hắn bằng cái giọng điệu không giống ai kia.