41 Cả hai tên cướp đều rơi vào trạng thái khẩn trương cực độ, bất cứ lúc nào tinh thần cũng có khả năng sụp đổ.
Họng súng của tên cướp trung niên đã giơ lên, nhắm ngay Đỗ Vũ Phi ở bên ngoài cửa kiếng.
42 Sở Thiên Thư lại khôi phục bản sắc cợt nhả, đưa tay ra trước mặt Đỗ Vũ Phi, nói:
– Lần này, cô nên nói cho tôi biết phương thức liên lạc đi?
Đỗ Vũ Phi gặp Sở Thiên Thư bệnh cũ tái phát, biết hắn lại muốn làm trò gì, liền mặt nặng mày nhẹ, hạ giọng nói:
– Dựa vào cái gì?
Sở Thiên Thư làm ra bộ dáng vô tội:
– Tôi không có ý gì khác, tôi nghĩ, vạn nhất lại gặp phải cướp, tôi sẽ báo tin xin giúp đỡ với một cảnh sát nhân dân như cô.
43 Vệ Thế Kiệt tửu lượng hơi kém chút, lại không chịu được sự giằng co của Ninh Hinh, dần dần không chịu được nữa.
Nói cười một lúc, Ninh Hinh đột nhiên ngượng ngùng đứng lên, len lén lấy vài tờ khăn giấy, thấp giọng nói:
– Em ra ngoài một chút.
44 Lúc này, Vệ Thế Kiệt từ nhà vệ sinh đã trở lại, hắn vừa thấy cục diện này liền biết chọc phải phiền toái, vội từ trong đám đông chen tới,cười ha hả nói:
– Các vị, khoan đã, có chuyện gì từ từ thương lượng.
45 Hai người cảnh sát đi đến, trong đó người lớn tuổi hơn lớn tiếng quát:
– Đem điện thoại giao ra, muốn nhờ vả vào quan hệ nào cũng vô dụng, tốt hơn hết nên trả lời câu hỏi một cách thành thật đi.
46 Nếu Sở Thiên Thư thật sự là bạn trai của Đỗ Vũ Phi, việc này quả thật không dễ xử lý, nếu muốn chuyện bé xé ra to gây khó dễ cho Sở Thiên thư thì khá là khó khăn, ít nhất không thể quá lộ liễu.
47 Hách Sảng trực tiếp nằm lăn dưới đất, không dám lên tiếng nữa.
– Báo cáo, em hài lòng chưa vậy?
Mã Lực hướng về phía Ninh Hinh chào theo nghi thức quân đội, lớn tiếng hỏi.
48 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
– Không, anh chỉ kỳ quái, đám người bọn họ làm thế nào lại chạy tới nữa?
– Bọn họ hả? Nghe nói em ở ngoài bị bắt nạt liền lén lút chạy tới.
49 Hóa ra mẹ của cô dùng ba mươi ngàn tệ mà Điền Khắc Minh mang đến, làm xong lần phẫu thuật đầu tiên, lại phát hiện còn bị mủ túi mật cấp tính, nếu không nhanh chóng điều trị, thì sinh mạng nguy cấp, nhưng nhà cô đã không thể trả một trăm ngàn tệ phí phẫu thuật.
50 Sắc mặt của Trương Vĩ thật dọa người.
Trương Doanh Doanh sợ hãi khóc ra thành tiếng.
Đàm Ngọc Phân vội lau nước mắt cho Trương Doanh Doanh, oán giận nói:
– Trương Vĩ, anh xem anh kìa, làm con sợ rồi.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Đô Thị
Số chương: 50