101 Trương Dĩnh đang ở trong phòng nghỉ ngơi, hạ nhân báo lại có vị Tống phu nhân đến cầu kiến lão gia, lão gia và thiếu gia đều không ở đây nên đến báo cho nàng.
102 Tô Tử Mặc vừa ngẩng đầu liền thấy được Trương Dĩnh, bị dọa giật mình, mặt đỏ đến mang tai, thật là cảm thấy xấu hổ, Chung Minh còn muốn có hành động thân mật, Tô Tử Mặc vội ngăn nàng lại, nhỏ giọng nói:"Đại tẩu ta đến đây".
103 "Đại tẩu đi rồi sao?" Khi Chung Minh trở lại, đã không thấy Trương Dĩnh. Tô Tử Mặc kéo nàng ngồi xuống,"Minh nhi, ta đã nói chuyện của chúng ta cho đại tẩu".
104 Chung Minh theo thường lệ đến từng cửa tiệm tuần tra một vòng, xong hết đã là buổi trưa, hôm nay là ngày mừng Tô Tử Tiêu nạp thiếp, Tô Tử Mặc quay về nhà nương, Chung Minh đang dùng cơm một mình, Tri Họa từ bên ngoài trở về, Chung Minh lập tức buông chén đũa, hỏi:"Thế nào?"Tri Họa thầm oán nói:"Đứng lâu dưới nắng to như vậy, tiểu thư có thể để ta uống miếng nước rồi nói sau không?"Chung Minh tự mình rót chén trà đưa cho nàng.
105 Chung Minh tưởng rằng đêm nay Tô Tử Mặc sẽ ở lại Hầu phủ, không nghĩ là Tô Tử Mặc về nhà chờ mình đã lâu, đêm hôm khuya khoắc, nàng bên ngoài một mình nếu không đưa ra được lời giải thích hợp lý thật đúng là không dễ qua chuyện này, làm bộ cười đùa hỏi Tô Tử Mặc:"Không phải nói đêm nay không trở lại sao, như thế nào đột nhiên trở về?" Tô Tử Mặc cũng không vội hỏi nàng, chỉ nói:"Đại ca nạp thiếp, đại tẩu không thoải mái trong lòng, ta ở lại làm gì ất mặt".
106 Chung Minh đã có nhiều ngày không về Tống phủ, lão phu nhân qua đời, Tô Tử Mặc cùng Chung Minh lại dời ra ngoài, Tống phủ hết sức yên ắng, trở nên quạnh quẽ không ít, ngay cả màu sơn đỏ ở cổng chính tựa hồ cũng không còn sáng rực như xưa, Chung Minh đứng trước cửa ngẩn ngơ một hồi mới đi vào trong, Tống Tuấn Kiệt đi nha môn còn chưa trở về, Chung Minh liền qua thư phòng chờ hắn.
107 Chung Minh đến nơi đã hẹn, nắng ấm gió mát, sóng nước dập dềnh, trên mặt hồ có một chiếc thuyền nhỏ, Tô Tử Mặc và Mạnh Trầm Xuân ngồi đối diện nhau, trai tài gái sắc rất đẹp mắt, tuy biết rõ về Mạnh Trầm Xuân nhưng nhìn cảnh tượng này, trong lòng Chung Minh vẫn cảm thấy không thoải mái.
108 Mặc dù mưa phùn lất phất rơi nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc làm ăn của Thiên Hương lâu, thực khách vẫn đầy cả sảnh đường, phi thường náo nhiệt. Một chiếc xe ngựa đứng ở cửa Thiên Hương lâu, hai nha hoàn căng dù đứng đợi hai bên, mành được xốc lên, một đôi bàn tay trắng mịn màng lộ ra ngoài trước tiên, rồi đến cổ tay thon nhỏ, trên cổ tay có đeo một vòng tay phỉ thuý sáng long lanh, làm cho cánh tay càng thêm trắng nõn xinh đẹp, tên tiểu nhị đón khách thầm nghĩ không biết tột cùng là mỹ nhân thế nào mới xứng với bàn tay như vậy, tiếp theo thấy một nữ tử nhẹ nhàng đi xuống, đúng là điệu bộ duyên dáng như tiên nữ, tiểu nhị nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, khóe miệng còn không tự giác chảy ra nước miếng, ngay sau đó lại có một vị nữ tử bước ra, dung mạo mặc dù không kinh diễm như người trước, nhưng khí chất lại rất xuất trần, tiểu nhị coi như cũng là người thấy nhiều hiểu rộng, không nghĩ chỉ trong chốc lát liền nhìn thấy hai vị mỹ nhân tuyệt sắc, đáng giá để hắn thổi phồng một trận.
109 Chung Minh lạnh lẽo nhìn bầu rượu trên bàn, dĩ nhiên không phải cái vừa rồi, Tống Tuấn Kiệt cũng rót đầy rượu vào chén, xem ra huyền cơ hẳn là ở nắp bầu rượu, ấn hạ cơ quan thì sẽ rót ra loại rượu khác.
110 Như Tống Tuấn Kiệt mong muốn, Chung Minh và Tô Tử Mặc uống rượu có bỏ thuốc, chỉ chốc lát sau đã hôn mê nằm lên mặt bàn, Tống Tuấn Kiệt chờ một hồi không thấy có động tĩnh mới hoàn toàn yên lòng, đứng dậy đi tới trước mặt Tô Tử Mặc, oán hận nói:"Mấy năm nay lão tử chịu đủ uất ức từ ngươi, hôm nay cuối cùng ngươi cũng rơi vào tay lão tử, nếu không phải nể mặt cha ngươi, chắc ngươi cứ nghĩ lão tử sợ ngươi, có tin ta tử hình ngươi ngay tại đây không".
111 Cho dù Tống Tuấn Kiệt không tình nguyện thì cái giấy hoà ly này không ký cũng phải ký, chỉ cần ký xuống một cái, chẳng những không có lão bà mà e là tiền đồ cũng khó khăn, Tống Tuấn Kiệt giãy giụa như người sắp chết,"Nhạc phụ đại nhân.
112 Tô Hầu gia đã đáp ứng với Tô Tử Mặc, tất nhiên là có uy tín, chỉ một câu, Tống Tuấn Kiệt liền viết xuống hưu thư, Tô Hầu gia nói:"Nếu Trần lão bản không chịu nhượng bộ, không bằng Tống đại nhân cầu xin người ta đi.
113 Vì là cố ý nên tin tức Tô Tử Mặc hoà ly rất nhanh truyền khắp kinh thành, trên phố không ngớt lời đồn đãi, nói Tô Tử Mặc vẫn còn tấm thân nguyên vẹn, trong lúc nhất thời người cầu thân nối nhau không dứt suýt nữa san bằng cửa Hầu phủ.
114 Chớp mắt đã đến Tết Trung thu, vài năm gần đây đều là vượt qua cùng Tô Tử Mặc. Năm nay không thấy Tô Tử Mặc, còn bị người tính kế, có thể hiểu được lúc này Chung Minh có tâm tình thế nào, cái gì cần chuẩn bị đều chuẩn bị, chỉ chờ đến cuộc hẹn buổi tối, lúc Tri Họa giúp nàng trang điểm ngẫu nhiên phun câu oán hận,"Tô tiểu thư thật đúng nhẫn tâm, nói không gặp liền không gặp, tốt xấu gì cũng vài năm tình cảm mà".
115 Khi Tô Tử Mặc đuổi tới bờ sông Hoài, làm sao còn nhìn thấy bóng dáng Chung Minh nữa, bất quá bên bờ sông có một chiếc thuyền bỏ neo để lại cho nàng một ít manh mối, hai cái lồng đèn viết chữ Tống nhẹ nhàng lay động trong gió, nàng khẳng định hẳn là Tống Tuấn Kiệt nghĩ ra quỷ kế gì muốn hại Chung Minh, nhưng thuyền trống rỗng, không biết đã xảy ra chuyện gì.
116 "Ta muốn nghe sự thật. " Tô Tử Mặc quan sát tỉ mỉ, thấy đôi mắt Tri Họa tuy rằng bị sưng lên nhưng trên mặt không có vẻ bi thương, vả lại trên đường đến đây nàng đã nghĩ tới một tình tiết bị mình xem nhẹ, cho nên nàng càng thêm tin tưởng Chung Minh đã tương kế tựu kế thành công, huống chi Chung Minh sống không thấy người, chết không thấy xác, sự kiện càng lộ ra vẻ kỳ quái.
117 Tin tức Chung Minh trở về rất nhanh truyền khắp Thương Đồng trấn, cũng không biết ai tung tin đồn ở bên ngoài, nói Chung gia muốn tuyển chọn con rể, thế là toàn bộ nam tử ở đây có cùng độ tuổi Chung Minh đều bắt đầu rục rịch, người chưa kết hôn tất nhiên có nhiều, còn không màng độ tuổi nhỏ hơn.