81 Phùng di nương vốn đang lo lắng Tô Tử Mặc làm khó ả, lão phu nhân bỗng nhiên đến đây, ngược lại thấy không sợ, hài tử trong bụng chính là bùa hộ mệnh của ả, nhiều lắm bị trách cứ hai câu, vả lại ả nghe Tống Tuấn Kiệt nói mới dám động thủ, Tống Tuấn Kiệt là đại nam nhân chắc sẽ không đẩy hết tội cho ả, đang thấy đắc ý, chợt nghe Tống Tuấn Kiệt cười làm lành nói:"Một chút việc nhỏ sao lại kinh động lão phu nhân, Cần nhi mới vừa rồi chỉ là lỡ tay, cũng không phải thật muốn đánh biểu muội".
82 Tống Tuấn Kiệt sai Tiểu Cúc đánh Chung Minh, Tiểu Cúc sợ không dám động, nhưng khi Tô Tử Mặc muốn dùng gia pháp với Phùng di nương, Tiểu Cúc ngược lại hành động rất mau lẹ, lấy băng ghế dài đem tới, cầm cây gậy, phun một ngụm nước miếng vào lòng bàn tay, xoa xoa tay, chờ Phùng di nương nằm sấp xuống lãnh phạt.
83 "Nhị vị thật có hưng trí a. " Thiệu Thi Dung tựa tiếu phi tiếu nhìn các nàng. Chung Minh hừ hừ,"Ta không nghĩ tới ngươi còn có sở thích rình lén". "Ta cũng không nghĩ tới các ngươi lại hẹn hò lúc này, thật không hổ là Tống gia chủ mẫu, không sợ bị người bêu rếu".
84 Thả tờ ngân phiếu rơi xuống. "Chỗ này là năm mươi lượng, ta xuất môn không mang nhiều bạc lắm" Thiệu Thi Dung nói xong lại lấy một cây trâm trên đầu xuống,"Cây trâm này ít nhất cũng có giá một trăm lượng, không biết có đủ mua ngươi không?"Nữ tử mặc đồ trắng không dự đoán được người mua nàng lại là một nữ nhân, có chút giật mình, cắn môi liên tục lắc đầu.
85 Kiếp trước ngoại trừ Chung Minh, Tống Tuấn Kiệt còn có ba tiểu thiếp khác, Trịnh di nương là cô nương Đàn Ngọc viện, Phùng di nương là nha hoàn Tần phủ, xuất thân cũng không tính trong sạch gì cho lắm, duy độc Hàn di nương, tướng mạo đoan chính còn hiểu biết chữ nghĩa, là cô nương trong sạch, gia cảnh vốn cũng coi như sung túc, nhưng sau khi mẫu thân Hàn di nương bệnh rồi qua đời, cha Hàn di nương liền nghiện cờ bạc, đem của cải thua sạch hết không nói, tính tình cũng biến đổi thật khác xưa, vì tiền cờ bạc mà có ý đồ xấu với nữ nhi, chỉ vì năm mươi lượng bạc mà đem nàng gả ột tên bệnh lao để hắn giải trừ vận xui, kết quả còn chưa vào cửa, tên bệnh lao đã chết, Hàn di nương bị gán ác danh khắc phu, trong phạm vi mấy chục dặm không có ai dám làm mai cho nàng, cha Hàn di nương bị chặt đứt con đường kiếm tiền, vì thế ngàn dặm xa xôi đi tới kinh thành, muốn bán Hàn di nương cho nhà đại hộ làm thiếp, vừa vặn bị Tống Tuấn Kiệt gặp phải liền mua về, bởi vì ngày thường nàng đều an phận thủ thường trong phủ, cho nên khi Chung Minh đuổi ra ngoài, còn cho nàng hai trăm lượng bạc.
86 "Cô nương có tâm tư?" Hàn Thu San không biết khi nào đã đứng ở sau lưng Thiệu Thi Dung, nhẹ giọng hỏi. Thiệu Thi Dung nhìn ánh đèn ngẩn người, thấy phía sau là Hàn Thu San, rầu rĩ "ừ" một tiếng.
87 Từ sau lần Tô Tử Mặc dùng gia quy giáo huấn Phùng di nương một chút, trên dưới Tống phủ an phận không ít, ngay cả Tống Tuấn Kiệt cũng rất ít đêm không về ngủ, vẫn không thể cùng Tô Tử Mặc viên phòng như trước nên Tống Tuấn Kiệt rất oán hận, đương nhiên cũng chỉ dám giận hờn vài câu trước mặt Phùng di nương và Trịnh di nương.
88 "Ta nhớ rõ bên trong có đôi hoa tai ngọc thạch, là bà bà* để lại cho ta trước lúc lâm chung, Tống gia vẫn truyền lại cho trường tức**, đến ta đã muốn là đời thứ ba, Tử Mặc, hôm nay ta liền cho con".
89 Ngày hôm sau dậy thật sớm, Tống Văn Thục mang theo Chung Minh cùng Tô Tử Mặc ra khỏi thành, hương khói Linh Vân tự luôn rất tốt, hôm nay vừa kịp là ngày vía Bồ Tát, đường lên núi người nối nhau không dứt, đa số là nữ nhân, có tức phụ có cô nương, y phục áo gấm thêu hoa phần lớn là tiểu thư nhà vương tôn hậu duệ quý tộc, mặc y phục vải bố bình thường là phụ nhân nữ nhi nhà thường dân, còn có một nhóm nữ nhân mặc y phục tiên diễm trang điểm thật đậm, nhìn qua không giống cô nương nhà đàng hoàng, đứng ở ven đường, thường chớp mắt đưa tình vung khăn tay vào mấy nam nhân đi qua, tư thế cười cợt phóng túng.
90 Kiếp trước Tống Tuấn Kiệt vì lấy lòng Chung Minh không biết đã nói bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt, Chung Minh cũng rất hưởng thụ, nghĩ biểu ca thật tâm thích nàng, nguyên lai đều là hoa ngôn xảo ngữ lừa nàng mà thôi.
91 "Muội khoan đã. " Tô Tử Mặc lấy tay chặn lại trước môi mình, nói,"Ta có chuyện nói với muội". Chung Minh bất mãn, có cái gì quan trọng cần phải nói ngay lúc này chứ, bất quá vẫn ngồi thẳng lưng, làm ra vẻ như đang lắng nghe.
92 Tô Tử Mặc cầm bạc của Tống Văn Thục mua cho lão phu nhân mấy loại nhân sâm tốt nhất. Lão phu nhân dùng trong nửa tháng, dù không thể khỏi hẳn nhưng đã có tinh thần hơn một chút.
93 Tô Tử Mặc nói:"Muội có tâm ý, vậy ta không khách khí, bà bà đã đương gia, tất nhiên sẽ không bạc đãi chính mình, Phùng di nương cũng không thiếu thốn, chỉ có Trịnh di nương, ngoài miệng không nói nhưng không phải trong lòng không nghĩ gì, kêu nàng đi cùng chứ".
94 Khi Chung Minh hồi phủ, vừa lúc gặp Tống Tuấn Kiệt, nàng nhìn hắn cười lạnh hai tiếng, Tống Tuấn Kiệt không khỏi rùng mình một cái, hắn cảm thấy biểu muội đột nhiên giống như thay đổi thành người khác.
95 Đêm hôm khuya khoắc Tô Tử Mặc mang người chết tới y quán, Mạnh Trầm Xuân cũng không hỏi cái gì, chỉ đem toàn lực ra chữa trị, nay người cứu về rồi, mới lắm miệng một câu:"Người này là ai, sao bị thương nặng đến thế?" Còn nói tiếp,"Tiểu thư muốn nói thì nói, nếu thấy không tiện, không nói cũng không sao, người khác hỏi đến, ta nhất định nói năng thận trọng".
96 Rốt cuộc Chung Minh cũng về Tống phủ, Thanh Nhi vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài chờ tin tức, biết Chung Minh trở về, lập tức báo cho Tô Tử Mặc, lúc này Tô Tử Mặc mới yên lòng, nhưng mà Chung Minh cũng không lui tới quấn quanh nàng giống như ngày thường, chỉ ở trong phòng không ra khỏi cửa.
97 Tống Tuấn Kiệt mặc kệ các nàng chơi trò bí hiểm gì, hắn chỉ sợ Chung Minh đổi ý, vội vàng nói:"Biểu muội, giải thích nhiều như vậy làm gì, bên ngoài trời đông giá rét, chúng ta mau về phòng mới phải".
98 Tô Tử Mặc vừa hỏi, Chung Minh lập tức đỏ hốc mắt, tuy khó có thể mở miệng, vẫn cắn răng thuật lại chuyện Tống Tuấn Kiệt lừa gia sản nhà nàng như thế nào, lại bán nàng cho thanh lâu như thế nào, cả chuyện Trần lão bản lăng nhục khiến nàng phải nhảy sông tự sát, kể hết rõ ràng như chính mình trải qua lần nữa, chỉ hận không thể lập tức chém chết Tống Tuấn Kiệt.
99 Tô Tử Mặc đột nhiên nghe đến mấy chuyện này, tuy vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng, bất quá nàng tin tưởng lời Chung Minh. Chung Minh thật sự không có lý do gì nói dối lừa nàng, huống chi còn là đoạn chuyện cũ không chịu được như thế, Chung Minh không bỏ xuống được ân oán kiếp trước, tâm tâm niệm niệm muốn báo thù, nàng cũng không khuyên bảo làm gì, cho dù là ai gặp loại chuyện này cũng không thể coi như chưa phát sinh, nếu nàng cũng có trí nhớ kiếp trước, không biết có ghi hận Chung Minh hay không nữa.
100 Khi đại phu tới thì đã chậm một bước, Phùng di nương xuất huyết quá nhiều, đã mất lực hồi thiên. Tô Tử Mặc vừa mới trải qua vui sướng khi tự tay nghênh đón một tiểu sinh mệnh chào đời, rồi ngay sau đó lại đành trơ mắt nhìn Phùng di nương xuất huyết nhiều mà chết, trải qua biến đổi lớn như thế, ngực buồn bực cơ hồ không thể hô hấp, mà đỡ đẻ vốn mất nhiều sức lực, rốt cuộc nàng chống đỡ hết được, ngã vào lòng Chung Minh.
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không, Trọng Sinh
Số chương: 112