161 sau một gốc tùng bên bờ đông Dĩnh Thuỷ, đối ngạn về phía hạ du là BiênHoang Tập. Mộ Dung Chiến nói: ʺSự thay đổi hơn mười ngày quả là trọng đại, trừ tườngthành bị huỷ hoại nặng nề, nhà cửa quán xá đã được tu sửa, các huynh đệ bị bắtlàm tù binh chắc chắn bị bức bách đến chỉ còn nửa mạng, làm việc cực nhọcchẳng khác gì súc vật dưới làn roi da.
162 Trên trời mây đen ùn ùn kéo lại, báo hiệu mưa dông sắp đến. Mười hai chiếc song đầu thuyền đại biểu cho lực lượng còn sót lại của Đại Giang Bang,chở một ngàn ba trăm chiến sĩ, ẩn tại thượng du Hoài Thủy cách Dĩnh khẩu vài dặm,nằm yên chờ đợi.
163 Chiến lần lượt thoát ra từ kênh ngầm, trồi lên khỏi mặt nước, họp lại trong phế trạch chờđợi. Tiền thân Biên Hoang Tập chính là một thành thị lớn do hơn mười vạn dân tụ cư lại màthành, trải qua đổ nát rồi thành Biên Hoang Tập, nhà cửa, cơ xưởng, cửa hàng của hoangnhân chủ yếu tập trung ở đông tây nam bắc bốn con đường chính, cùng Dạ Oa Tử vàTiểu Kiến Khang, bởi vậy phố xá nhà cửa những nơi khác vẫn còn bỏ hoang, hình thànhmột tình huống đặc sắc cho Biên Hoang Tập vừa phồn vinh lại hoang phế, tạo ra mộtchỗ tuyệt hảo để bọn Yến Phi xúc tiến hành động quân sự.
164 Nhiếp Thiên Hoàn, bao quanh bởi các tướng sĩ, đứng trên một đồi hoang, quansát tình hình của Biên Hoang Tập, lòng đầy cảm giác tư lự. Thậm chí bản thân y cũng không đoán được, trong một thời gian ngắn như vậy,với dáng điệu hùng mạnh của kẻ xâm lược, lại đem binh bức bách Biên HoangTập một lần nữa.
165 trên đỉnh Chung Lâu cử hành hội nghị quân sự khẩn cấp, Yến Phi và Lưu Dụđang phục trên mái một toà lâu phòng kín đáo quan sát Chung Lâu từ xa. Toàn bộ Dạ Oa Tử mờ mờ tối, chỉ có tại Chung Lâu đèn đóm sáng trưng, cửavào có hai đội kỵ binh trấn giữ, nhìn trang phục cũng biết chúng không thuộc vềcùng một đạo quân.
166 bỗng nghe tiếng người quát: “Ai đó xin dừng bước!”Lưu Dụ giơ hai tay lên nói: “Là ta!”Một người hiện ra như chớp từ sau gốc cây bên cạnh, nói: “Nguyên lai là Lưugia! Mời theo tiểu nhân.
167 Thiết Sĩ Tâm và Tông Chính Lương đang đàm luận tình huống Kinh Châu quâncông đánh cửa nam, thủ hạ đột nhiên lại báo, vừa có người ở ngoài cửa bắckhoảng ngàn bộ dùng tên đưa thư, bắn vào cửa bắc.
168 Tông Chính Lương dừng lại ở cửa chính ngoại viên của tổng đàn Khương bang,phái bảy, tám người khác tiến vào viên môn. Hai đầu vang lên tiếng vó ngựa ầm ầm, hai đội kỵ binh Yến quân mỗi đội gầntrăm người phi nhanh tới, Thiên sư quân vốn trú thủ Tiểu Kiến Khang lại bỏchạy theo hướng bến sông.
169 Tiểu Thi đang ở trong trướng phục vụ Kỷ Thiên Thiên liền vội vội vàng vàngquỳ xuống bên cạnh, không dám thở mạnh. Tuy Mộ Dung Thùy luôn lịch sự vàkhách khí đối với Tiểu Thi, song không biết vì sao, Tiểu Thi mỗi lần gặp mặt yđều hoảng hốt, lúng túng.
170 kiếm Bàng Nghĩa, Mộ Dung Chiến đang ở đó chủ trì đại cuộc, do y hạ lệnhkhông được nóng nảy, đây chưa phải là lúc để phản kích lại, bởi vậy mọi ngườichỉ có thể trơ mắt nhìn Bàng Nghĩa bị dẫn đi.
171 Tiếng chuông vang khắp Biên Hoang Tập, từ Cổ Chung Lâu truyền tới biênhoang, truyền tới bờ kia Dĩnh Thủy. Biên hoang chiến sĩ chiếm cứ Cổ Chung Lâu, ở trên đài quan viễn đài đồngthanh hô: “Thiết Sĩ Tâm đã chết rồi! Thiết Sĩ Tâm đã chết rồi!”Huynh đệ Tiểu Kiến Khang bắt đầu phát động tấn công, tên bắn mạnh mẽphóng ra từ lâu phòng, đầu tiên giải quyết cung thủ địch trên Cao Cư tiểu lâu,sau đó đối phó với Yến binh không có yểm trợ trên đường phố.
172 Dương Toàn Kỳ thậm chí nếu chưa thấy qua y, thì cũng đã được nghe tới danhtự của y. Khi Đồ Phụng Tam phi ngựa từ cửa tây Biên Hoang Tập chạy tới, báodanh tự, tướng lĩnh của quân tiên phong lập tức cử người phi báo cho DươngToàn Kỳ trên đồi chỉ huy phía sau.
173 ngược lên phía bắc, đột nhiên có tiếng vó ngựa như sấm vang rền phía sau,chàng dừng bước quay đầu nhìn, đầu mày nhăn lại. Bàng Nghĩa và Cao Ngạn mỗi người cưỡi một ngựa, đang đuổi theo về hướngchàng, phía sau còn kéo theo một con ngựa khác.
174 hoang thôn. Yến Phi mở to song nhãn, thấp thoáng tia nhìn uy mãnh nhiếp nhân. Sau mộtthoáng yên lặng, tuy đã hồi phục nhãn thần thường ngày song vẫn đầy vẻ thâmsâu khó lường.
175 Ba ngày trước, Hoàn Huyền từ Nghi Đô về lại, lập tức giải tán tì bộc trong phủ,thay người của y vào. Y biết chắc không một ai dám nửa lời than vãn, bởi vìbinh quyền ở Kinh Châu đã nằm hết trong tay y, luôn Tư Mã hoàng triều cũngphải coi nét mặt của y mà hành sự, huống chi vài kẻ hạ nhân.
176 ruổi trên một đồi dốc, thấy một tòa thị thành cách hơn nửa dặm đang nằm phơimình trong ánh dương quang sáng lạng. Một nhánh sông lớn chảy đến từhướng đông thành, lại vòng theo hướng đông mà đi.
177 Tiếng a cốc rượu chạm vào nhau vang lên giữa không gian. Khổng Tĩnh sang sảng nói: “Sau khi cạn chén rượu này, mọi người giờ coi nhưhuynh đệ trong một nhà.
178 Tư Mã Đạo Tử cùng Vương Quốc Bảo đang nghị sự tại nội đường, cả hai đềumang thần sắc ngưng trọng. Tư Mã Đạo Tử nhíu mày: “Nói như vậy, lời đồn quả vẫn chỉ là lời đồn.
179 thấy Hoàn Huyền đang ngồi uống trà, thần tình sung mãn, không ngủ một đêmđối với y không có chút nào ảnh hưởng. ʺNgồi !ʺHầu Lượng Sinh nghiêng người ngồi xuống một bên, liền có tì nữ tiến lại châmtrà cho y.
180 hoa dạng, kiếm chiêu thậm chí làm người ta cảm thấy bình thường không có gìđặc biệt, nhìn có vẻ rất dễ dàng tránh đỡ, không ngờ bảy tám tên lính người Hồtruy sát lao lên đều không kẻ nào có thể đỡ được một chiêu nữa thức của chàng,lần lượt máu phun đầy đất.