601 Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, sau đó hắn cầm điện thoại chuẩn bị gọi đi, nhưng còn chưa kịp gọi đi thì điện thoại đã vang lên. Vương Tử Quân nghe máy, chợt thấy bên trong có người trầm giọng nói:- Tử Quân, sự kiện thôn Mạnh Trang nên cực kỳ coi trọng, tôi vừa nghe nói lần này phòng giám sát tỉnh ủy sẽ phái tổ công tác đến thành phố Đông Bộ điều tra tình huống ô nhiễm.
602 - Đảo Long, anh không cần phải có quá nhiều cảm xúc, có đôi khi lãnh đạo phê bình cũng chính là nhắc nhở thiện ý, có thì sửa, không thì cũng chẳng có vấn đề.
603 Hai người nhìn qua thì giống như có quan điểm tương đồng, nhưng trên thực tế thì lại là trống đánh xuôi kèn thổi ngược, dù là Đổng Quốc Khánh hay Vương Tử Quân cũng hiểu ý nghĩa lời nói của đối phương là gì.
604 - Bí thư Đổng, anh xem mình nói gì kìa, nói vậy thì tôi nào có thể chịu đựng được?Chủ nhiệm Miêu tuy nói lời khiêm tốn nhưng ý cười trong lời nói vẫn có thể nghe thấy rõ ràng, lời nói của Đổng Quốc Khánh làm cho hắn rất hưởng thụ.
605 Lưu Minh Thuận có chút kinh ngạc, hắn trầm giọng nói:- Chủ tịch Trương, tôi tham gia công tác khi anh là phó chủ tịch xã Tân Phong, tính đến bây giờ đã là mười lăm năm.
606 - Quốc Lĩnh, sự việc thôn Mạnh Trang có phải rất nghiêm trọng không?Bành Quang Binh nhìn thoáng qua Tôn Quốc Lĩnh rồi dùng giọng ân cần hỏi han. Tôn Quốc Lĩnh nhìn vẻ mặt ân cần của Bành Quang Binh, hắn có chút chần chờ, sau đó cười nói:- Có lẽ không có vấn đề gì lớn.
607 Vương Tử Quân nâng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó hắn khẽ ngồi dựa lên lưng ghế sa lông, bộ dạng rất ung dung bình tĩnh. Vương Tử Quân ở bên này đang cực kỳ ung dung thư thái, nhưng chủ nhiệm Miêu Đại Phương đến thôn Mạnh Trang điều tra thông tin lại thật sự không được tốt cho lắm.
608 Quả nhiên vị trưởng thôn Mạnh Trang tên là Mạnh Lão Xuyên nghe xong lời nói của chủ nhiệm Miêu Đại Phương thì kích động dưa bàn tay khô gầy ra, nhiệt tình hoan nghênh đám người Miêu Đại Phương, kính mời chủ nhiệm Miêu Đại Phương về nhà ngồi, nói rằng ngoài trời rất lạnh.
609 Nhưng nhiêu đó cũng đã đủ với Miêu Đại Phương, dù sao thì ở gần đây chỉ có một hạng mục công nghiệp, đó chính là khu công nghiệp thủy tinh, nếu như không phải khu công nghiệp thủy tinh gây ô nhiễm, chẳng lẽ còn nguyên nhân gì khác?Lãnh đạo thượng cấp cũng hy vọng khu công nghiệp thủy tinh gây ra ô nhiễm, dù sao thì chỉ cần có kết luận như vậy, tên cán bộ kiêu ngạo kia sẽ bị lãnh đạo đánh cho ngã lăn ra đất.
610 - Chủ nhiệm Miêu, nếu không chúng ta gọi cho bọn họ một lần nữa xem. Phó giám đốc Trịnh thật sự đói dán bụng ra sau lưng, hắn cẩn thận đi đến trước mặt Miêu Đại Phương rồi dùng giọng đề nghị nói.
611 Khi nhóm người Miêu Đại Phương đi đến thành phố Đông Bộ thì đã là hai giờ rưỡi chiều. Miêu Đại Phương đứng hơn hai giờ dưới cái lạnh mùa đông ở ngoài đường vắng, lúc này giống như một quả bóng cao su, chỉ cần động vào là nổi giận ngay.
612 Đổng Quốc Khánh nhìn thấy chủ nhiệm Miêu Đại Phương từ trên xe bước xuống thì vươn tay cười nói:- Chủ nhiệm Miêu, đi đường khổ cực rồi. Miêu Đại Phương không dám đắc tội Đổng Quốc Khánh, hắn tất nhiên sẽ bắt tay với bí thư Đổng nhưng không lên tiếng.
613 Lúc này Miêu Đại Phương thật sự hận không thể vắt chéo chân lên. Anh nói xem, từ cổ chí kim có nhiều người khổ sở vì cái ghế dưới mông mình, kẻ chưa được ngồi lên thì muốn tiến lên ngồi, kẻ đã ngồi rồi thì lại sợ mất đi, kẻ ngồi phía trước lo lắng kẻ phía sau ngáng chân mình, kẻ ngồi phía sau lúc nào cũng chen về phía trước.
614 Cửa sổ phòng làm việc của Hào Nhất Phong luôn luôn mở ra, mùa đông ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa kính chiếu lên bàn làm việc làm cho người ta sinh ra cảm giác ấm áp.
615 - Quốc Lương, chủ tịch Vương có trong phòng làm việc hay không?Trưởng phòng tuyên truyền Triệu Thúy Bình đi đến ngoài phòng làm việc của Vương Tử Quân rồi trầm giọng hỏi Triệu Quốc Lương.
616 - Trưởng phòng Triệu, tôi biết rõ chuyện này vì có nguyên nhân. Là thế này, hôm nay phòng tài nguyên môi trường cuối cùng cũng biết rõ nguyên nhân gây ô nhiễm thôn Mạnh Trang, vì vậy mà phái một tên cán bộ trẻ tuổi đến khối chính quyền thành phố Đông Bộ chuyển tài liệu.
617 Trương Đảo Long uất ức kêu lên:- Bí thư Đổng, bây giờ lửa giận của quần chúng tăng vọt, lại cực kỳ xúc động, nếu muốn ngăn cản bọn họ, chỉ sợ chúng tôi cũng không làm được.
618 Trương Đảo Long nhìn bộ dạng nóng lòng như lửa đốt của vị cán bộ bên phía thành phố Tam Hồ, trong lòng hắn cũng có chút cảm giác sảng khoái. Thầm nghĩ vài ngày trước các người đốt lửa lên người tôi, ai cũng đứng ngoài cười ha hả xem kịch vui.
619 Chờ Thạch Kiên Quân nói hết lời, Đỗ Kính Thăng châm một điếu thuốc nói:- Chủ tịch Thạch, tôi hiểu ý của anh, con người không phải là thánh hiền, ai có thể không phạm sai lầm? Chỉ cần biết sửa chữa thì sẽ là đồng chí tốt.
620 Thạch Kiên Quân tuy đề nghị buông tha cho chuyện này nhưng trong lòng lại cực kỳ nuối tiếc. Nhưng hắn vẫn nhớ những lời phân tích tình hình ở tỉnh Sơn Nam của người thanh niên kia, thế cho nên cố gắng áp chế cảm giác không cam lòng vào sâu trong lòng.