Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bí Thư Trùng Sinh Chương 618(p2): Chủ Tịch Của Chúng Ta.

Chương trước: Chương 618(p1): Chủ Tịch Của Chúng Ta.



- Dĩnh Nhi, mời vào, nhanh lên. Nói ra cũng phải phê bình em, đi làm bận rộn vậy sao? Thế nào lại không chịu đến thăm anh?

Vương Tử Quân nở nụ cười, hắn khẽ nói với Lâm Dĩnh Nhi.

Trước khi đi vào gian phòng này thì Lâm Dĩnh Nhi đã hạ quyết tâm, thế nhưng khoảnh khắc này nàng thấy gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân, nghe giọng nói bình thường thế nhưng lại giống như một hào sâu khó vượt của hắn, nàng chợt cảm thấy trái tim của mình có chút run rẩy.

Lúc này Lâm Dĩnh Nhi chợt sinh ra xúc động muốn phá cửa mà đi, thế nhưng cuối cùng nàng vẫn áp chế cảm giác xúc động vào lòng. Nàng muốn cười, thế nhưng lúc này thần kinh của nàng co rúm lại, nàng cảm thấy nụ cười của mình quá cứng nhắc.

- Điều này, không phải vì em sợ anh công tác quá bận rộn sao?

Lâm Dĩnh Nhi dù mở miệng kiếm cớ thế nhưng lại làm cho người ta sinh ra cảm giác vò sứt lại mẻ.

Vương Tử Quân cười cười, sau đó hắn gọi Triệu Quốc Lương nói:

- Quốc Lương, cậu đưa nước ép trái cây vào đây. Dĩnh Nhi là tiểu công chúa của thành phố Giang Thị, nếu lần này trở về tố cáo tôi, tôi cũng khó thể nào quay về thành phố Giang Thị được.

Triệu Quốc Lương cảm thấy cô gái này có quan hệ không tầm thường với Vương Tử Quân, bây giờ nghe chủ tịch Vương nói như vậy, hắn biết mình không thích hợp ở lại chỗ này, thế cho nên lên tiếng rồi đi ra ngoài cửa.

- Dĩnh Nhi, làm giáo viên thế nào?

Vương Tử Quân nhìn Lâm Dĩnh Nhi cúi đầu không nói, thế là hắn trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng quan tâm hỏi.

- Có thẻ nói là khá tốt, dựa theo quy định thì nhiệm vụ làm giáo viên tình nguyện của em lần này xem như hoàn thành, nhân tuyển mới cũng đã đến trình diện.

Lâm Dĩnh Nhi cúi đầu, bàn tay trắng nõn xoa nắn vạt áo của mình, khi Vương Tử Quân đặt câu hỏi thì nàng khẽ lên tiếng.

Lâm Dĩnh Nhi đến thành phố Đông Bộ làm giáo viên tình nguyện vì nguyên nhân gì, điều này Vương Tử Quân hiểu rất rõ. Lúc này cô gái thích mơ mộng phải rời khỉ thành phố Đông Bộ, rời khỏi địa phương mơ mộng. Hắn nhìn dáng người yểu điệu của nàng, hắn thật sự cảm thấy khó chịu. Nhưng hắn không dám biểu hiện ra ngoài, nếu như hắn tiếp nhận Lâm Dĩnh Nhi, như vậy sẽ là không có trách nhiệm với nàng, càng không công bằng với Mạc Tiểu Bắc đang sắp sinh nở.

Cá và gấu không thể ở chung, hơn nữa Lâm Dĩnh Nhi theo chân mình thì cuối cùng sẽ là thế nào? Hắn thật sự không dám nghĩ sâu. Hắn trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng cứng nhắc nói:

- Dĩnh Nhi, em chuẩn bị đi đâu vậy? À, dịp tết em nói sẽ ra nước ngoài du học, em chuẩn bị khi nào thì đi?

Lâm Dĩnh Nhi nhìn bộ dạng bình thản khi lên tiếng đặt câu hỏi khi nào thì đi của Vương Tử Quân, thế là trong lòng càng thêm khó chịu. Nàng tin Vương Tử Quân căn bản không thể không hiểu tâm tư của mình. Bây giờ hắn biểu hiện như vậy thì chỉ có một nguyên nhân, đó chính là đối phương căn bản không có cảm tình gì với mình.

Lâm Dĩnh Nhi cảm thấy trong lòng rất đau thương, nàng cắn môi, nàng không thể khóc, nàng phải mỉm cười đối mặt với tất cả.

- Anh Tử Quân, là ngày mùng một tháng sau.

Lâm Dĩnh Nhi áp chế những giọt nước mắt sắp chảy dài, nàng khẽ cười nói với Vương Tử Quân.

Mùng một tháng sau, Vương Tử Quân khẽ nhắc lại một lần, sau đó ghi khắc vào lòng. Thế nhưng khi lời đến bên miệng thì hắn lại dùng giọng tùy ý nói:

- Dĩnh Nhi, nếu có thời gian anh sẽ đến tiễn chân em.

- Cám ơn anh Tử Quân, nhưng hay là thôi đi, anh bận rộn như vậy, em cũng không làm anh mất thời gian.

Lâm Dĩnh Nhi ngẩng đầu trầm giọng từ chối.

Lời từ chối của Lâm Dĩnh Nhi làm cho Vương Tử Quân cảm nhận được cô gái trước mặt mình bề ngoài nhu nhược nhưng trong lòng rất mạnh mẽ. Hắn nhìn nụ cười nhạt của nàng, trong lòng sinh ra cảm giác vui mừng, lại có chút khó chịu. Hắn nhìn nàng rồi dùng giọng có chút khổ sở nói:

- Nếu là như vậy thì anh sẽ chúc em thuận buồn xuôi gió.

Thuận buồm xuôi gió, Lâm Dĩnh Nhi nghe bốn chữ này mà bàn tay càng xiết chặt vạt áo. Trong lòng nàng chợt sinh ra một xúc động, đó chính là nhanh chóng rời khỏi gian phòng này, nhanh chóng đi ngay, rời khỏi người này. Nhưng nàng vừa cho ra ý nghĩ như vậy thì cũng nhanh chóng cố gắng áp chế.

Nếu đã muốn chấm dứt thì cứ làm theo ý nghĩ của mình. Lâm Dĩnh Nhi chậm rãi ngẩng đầu, hai bàn tay giữ lấy góc áo cũng thả ra, lúc này nàng nhìn Vương Tử Quân, trầm ngâm giây lát rồi nói:

- Anh Tử Quân, ngày mai trường em tổ chức một hoạt động, anh có đến tham gia được không?

- Tổ chức hoạt động?

Vương Tử Quân chợt sững sờ, nhưngh hắn nhanh chóng hiểu rõ vấn đề, có lẽ là một bữa tiệc tiễn chân Lâm Dĩnh Nhi. Trong lòng hắn đang hò hét mình không nên đến tham gia, thế nhưng nhìn ánh mắt kiên định của nàng, hắn không khỏi cảm thấy mềm lòng.

Vương Tử Quân nhìn vào hai mắt chằm chằm của Lâm Dĩnh Nhi, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:

- Anh nhất định sẽ đến tham gia.

- Được rồi, ngày mai tập hợp ở ngọn núi nhỏ sau trường.

Lâm Dĩnh Nhi nói xong thì lại thấy mình có chút vội vàng, nàng nhanh chóng lên tiếng:

- Anh Tử Quân, anh không phải không biết ngôi trường của em đấy chứ?

- Cái này thì anh biết.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt Lâm Dĩnh Nhi rồi dùng giọng chậm rãi nói ra từng chữ một.

Nhưng lúc này tiếng gõ cửa lại vang lên, Triệu Quốc Lương đưa nước ép trái cây vào, hắn cười nói với Vương Tử Quân:

- Chủ tịch Vương, vì có chút khẩn cấp nên chỉ có những thứ này, nếu Lâm tiểu thư có gì cần thì cứ nói, tôi sẽ phục vụ chu đáo.

Vương Tử Quân nhìn dĩa hoa quả và nước ép trái cây thì cười nói:

- Dĩnh Nhi thích ăn táo đỏ, Quốc Lương xem có còn không?

Khi Triệu Quốc Lương lên tiếng định bỏ ra ngoài thì Lâm Dĩnh Nhi lại đứng lên nói:

- Anh Tử Quân, cũng không cần, bây giờ em cũng không kén chọn như vậy.

Lâm Dĩnh Nhi vừa nói vừa cầm một chùm nho lên nói:

- Anh Tử Quân, chuyện của em đã xong, bây giờ cũng không làm chậm trễ chuyện của anh, em đi trước đây.

Lâm Dĩnh Nhi nói xong rồi cười cười rời khỏi phòng. Vương Tử Quân có hơi ngây người, hắn không chú ý đến tình huống khi nàng rời khỏi phòng thì khóe mắt có hơi lóe lên ánh nước, khi nàng ra khỏi phòng thì một giọt nước mắt đã rơi xuống nền nhà.

Vương Tử Quân nhìn Lâm Dĩnh Nhi bỏ đi giống như một con nai vàng sợ hãi, hắn cũng có hơi run lên. Hắn biết rõ sau lần này cô gái gọi là Lâm Dĩnh Nhi sẽ căn bản không đến phòng làm việc của mình, cũng không biết con đường về sau sẽ là như thế nào.

Tha hương ra nước ngoài, núi cao sông dài.

- Quốc Lương, ngày mai có chuyện, nếu có gì thì từ chối cho tôi.

Vương Tử Quân hạ quyết tâm, hắn lên tiếng phân phó với Triệu Quốc Lương.

Loading...

Xem tiếp: Chương 619(p1): Em Là Gió Anh Là Cát.

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Cánh Hoa Chùm Gửi

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 18


Sơn Hà Biểu Lý

Thể loại: Đam Mỹ, Dị Giới

Số chương: 80


Ngạo Kiều Chi Nữ

Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình

Số chương: 27