21 “…Một hồi ái tình bất quá chỉ là bốn chữ. .
Người giữ trong lòng…”
……………
Sau lần trước Tần Kính rời đi, hơn một tháng cũng chưa gặp lại, Trầm Lương Sinh cũng không chủ động đi tìm cậu —- hắn nghĩ muốn dỗ cậu trở về, lại nhìn ra thái độ của cậu không dễ đả động, liền nghĩ trước suy nghĩ rõ tâm tư của mình, hiểu rõ rốt cuộc muốn đối với người này như thế nào.
22 Một năm này, Trầm Lương Sinh có nửa thời gian là ở phương nam. Nếu chuẩn bị phải đi, chuyện cần làm phải nhanh chóng lo liệu. Nhà xưởng nếu muốn bán, trừ bỏ bán cho người Nhật Bản không có con đường thứ hai, ra giá thấp cũng không được, công nghiệp Hoa Bắc sớm bị người Nhật độc quyền, tư bản Anh -Mỹ căn bản không chen chân được.
23 Dân quốc năm thứ hai mươi tám, trận lũ lụt này chậm chạp không lui, lãnh đạo không làm được gì, người Nhật Bản lại càng không quản, không lâu thương hội Thiên Tân thu được từ nhân vật quyền thế Tào Nhữ Lâm, Ngô Bội Phu thư hô hào kí tên, đề nghị mau chóng thành lập tổ chức tự cứu.
24 Tần Kính tỉnh lại khi Trầm Lương Sinh còn đang ngủ. Cậu quan sát hắn một lát, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đừng giả vờ. ” Sau đó liền thấy khóe miệng Trầm Lương Sinh khẽ nhếch, quả nhiên là đã tỉnh.
25 Trầm phu nhân, em là chu sa chí, cũng là bạch nguyệt quang của anh. ”
Một năm nay người Nhật Bản dùng chiêu bài “giải phóng Đông Á, diệt cộng tự vệ, cần kiệm tăng sản”, ở Hoa Bắc khởi xướng vận động tăng cường trị an, tình thế trong thành cũng càng trở nên khẩn trương.
26 Trầm Lương Sinh cùng Tần Kính lần thứ hai đi tiệm chụp ảnh là vào đầu xuân năm Trung Quốc giải phóng. Tần Kính vốn không muốn đi, Trầm Lương Sinh cứng rắn lôi kéo cậu đi, vì thế cuối cùng cũng chịu vào.
27 Đó là một hồi hạo kiếp càn quét toàn Trung Quốc, ước chừng giằng co mười năm. Sau toàn bộ hệ thống giáo dục đều bị liên lụy, Tần Kính tuy chỉ là phó hiệu trưởng ở trường tiểu học bình thường, hai năm sẽ lui, nhưng cũng không ngừng bị đấu tố.