201 Rời xa anh ta, mau chạy đi, nguy hiểm!Cố Sơ hoàn toàn không phát hiện ra sự thay đổi của Lục Bắc Thần, cô dựa vào lòng anh, chút kinh hãi nhỏ nhặt còn sót lại trong lòng cũng tan đi hết.
202 Những năm tháng tuổi xuân cô từng ngang qua nơi đó, hồi ức chất đầy bao vị chua cay mặn ngọt. Ánh nắng buổi chiều chói chang hơn rất nhiều, xua đuổi rất nhiều cảm giác ẩm ướt.
203 Căn biệt thự này cô còn quen thuộc hơn ai hết, thậm là từng phân tường, từng mét sàn. Lục Bắc Thần lái xe thẳng ra ngoại ô, càng đi càng xa, Cố Sơ cũng càng lúc càng quen thuộc.
204 Ở một hoàn cảnh cô quen thuộc, trong một căn phòng cô thân thiết, vậy mà anh và cô lại như đứng ở hai thế giới, cho dù có đứng sát cạnh nhau, cho dù bảo cô ôm lấy anh cô cũng có cảm giác hình như Lục Bắc Thần không thuộc về cô.
205 Sơ Sơ, đừng giấu anh quá nhiều cảm xúc. Thấy cô cười, Lục Bắc Thần dường như cũng thở phào, kéo cô vào lòng một lần nữa, chống cằm lên đỉnh đầu cô, thở dài: “Sơ Sơ, đừng giấu anh quá nhiều cảm xúc.
206 Có lúc cậu ta rất ưa sạch sẽ có lúc lại rất tùy tiện, có lúc làm việc đâu ra đấy, có lúc lại rất hồ đồ. Kiều Vân Tiêu trầm mặc, làn khói xám tách ra giữa những kẽ ngón tay, tự do bay lên trên.
207 Kiều Vân Tiêu không thể không thừa nhận, Lục Bắc Thần có tư chất khiến phụ nữ điên cuồng, mặc dù việc thừa nhận này khiến anh rất không thoải mái. “Đúng vậy, chính là bài phỏng vấn đó.
208 Cuộc họp lần này giống một ván cờ trí tuệ cao hơn, lĩnh vực mỗi người phụ trách đều không giống nhau, chức trách cũng không giống nhau, cả phương hướng mở rộng suy nghĩ đương nhiên cũng khác biệt.
209 Cố Sơ tin rằng một khi dính dáng tới công việc, Lục Bắc Thần tuyệt đối sẽ không nương tay với cô, thế nên nếu bắt buộc phải tiếp nhận trị liệu giải mẫn cảm, cô cũng tình nguyện lựa chọn Ngữ Cảnh.
210 Cánh cửa gỗ đỏ với hoa văn phục cổ là thứ được bố đặc biệt đặt làm cho cô khi ấy. Hoa văn bên trên, chính xác mà nói là một hình ảnh trong thế giới cổ tích.
211 Khách sạn Bắc Kinh. Những người đàn ông ga lăng, nổi tiếng, những quý cô xiêm áo lượt là, tiếng nhạc châu Âu cổ điển cùng tiếng đàn violon-cen du dương vang lên mỗi góc buổi tiệc.
212 Vừa nghe thấy câu này, Cố Sơ liền cảm thấy Phan An làm ầm lên một cách quá khích rồi. Cô cũng từng tiếp nhận trị liệu giải mẫn cảm khi sợ máu. Khoảng thời gian ấy hầu như ngày nào vừa mở mắt ra cô cũng phải tiếp xúc ngay với những thứ bầy nhầy máu.
213 Đêm khuya, thi thoảng có tiếng ve lọt vào nhà. Từ xa tới gần, giòn giã lảnh lót. Lịch dương đã vào mùa thu nhưng không khí về đêm vẫn hơi oi ả. Có ô cửa sổ chưa đóng, chốc chốc lại có cơn gió đêm chậm rãi lùa vào, hòa tan mùi thuốc khử trùng trong phòng.
214 Cảnh tượng này cực kỳ quen thuộc. Cách đây không lâu ở phòng làm việc tại nhà Lục Bắc Thần, cô cũng từng mất mặt như thế này, nhưng lần trước là ở trước mặt Ngư Khương và Phan An, hôm nay có thêm một Ngữ Cảnh.
215 Lần trước Cố Sơ thay mặt Lục Bắc Thần tham gia buổi họp, đại đa số các tình huống đều là cô lắng nghe. Nghiêm túc mà nói, trong vụ án Tiêu Tuyết, cô cũng coi như người ngoài cuộc, nửa đường mới xen vào, thế nên đối với những mắt xích chứng cứ lấy được lúc trước, cô hoàn toàn không nắm rõ.
216 Đã bảo là không được nuốt lời rồi. Anh bảo sẽ dạy em mà. Đàn ông, lại còn là đàn ông đẹp trai, nói lời là nhất định phải giữ lời…Bắc Kinh. Khoảng thời gian này, Thịnh Thiên Vỹ chuyển công việc trọng điểm tới Bắc Kinh, toàn bộ các cuộc họp lớn nhỏ trong và ngoài nước đều được khởi động theo hình thức họp trực tuyến, khiến các cô gái trẻ trong công ty ở Bắc Kinh sướng tưởng chết.
217 Trong lòng anh, anh có coi cô là bạn gái không?Hơi thở của người đàn ông từ sự ấm áp sẵn có dần trở nên nóng hổi, khi phả vào khóe mắt đầu mày lại khiến Cố Sơ ngứa ngáy, có mùi hương sạch sẽ trên người anh nhưng nhiều hơn cả là một sự nồng đậm, mãnh liệt.
218 Cố Sơ nghe thấy tiếng trái tim vỡ vụn, giòn tan, những vụn nhỏ bắn ra lại găm thẳng vào huyết quản, máu chảy đầm đìa, bi thương cũng như dòng sông trào ngược.
219 Tớ yêu anh ấy, chỉ cần nghĩ tới chuyện anh ấy có thể sẽ rời xa là tớ lại cảm thấy không sao thở nổi, đau đớn chết đi được. Những lời Tiêu Tiếu Tiếu nói hơi thẳng thắn nhưng thực sự là vậy, thật ra đây cũng là những gì Cố Sơ suy nghĩ trong lòng.
220 Khoảnh khắc ấy, giây phút ấy, anh chỉ mong con đường du lịch cứ đi mãi không hết, để cô mãi mãi được ở trong lòng anh, không bao giờ rời xa nữa. Muốn xác định thân phận của nạn nhân, kiểm tra đối chiếu DNA và tái tạo lại xương mặt là việc cực kỳ quan trọng, đây là công việc, cũng là sở trường của Lục Bắc Thần, thế nên La Trì hoàn toàn không lo về tiến trình vụ án.