41 Triển gia bên kia rất nhanh có hành động, Triển Tổ Vọng hạ nhẫn tâm, đem chuyện hai chị em ở Đãi Nguyệt Lâu công khai xướng mắng ông ta bẩm báo một mạch cho cảnh sát nghe, tố các nàng xướng ca vớ vẩn, phỉ báng người khác.
42 - Đội trưởng Hoàng, cục trưởng Mã, mời nhanh vào trong! Tiểu Phạm, còn không mau đưa các vị đại nhân vào chỗ ngồi! Trân Châu, Nguyệt Nga đều thông minh chút, hầu hạ cẩn thận!Trịnh gia không hổ là lão rồng đầu lớn của thành bắc, sáng nay thư mời của Trịnh Mặc đi ra ngoài, đến buổi tối giám đốc, cục trưởng, đội trưởng của các phòng cảnh sát lớn nhỏ cơ hồ toàn bộ đều đồng ý tới Đãi Nguyệt Lâu.
43 Trịnh Mặc đột nhiên ngã xuống khiến mọi người nhìn thấy đều ngây ngẩn cả người, ban đầu mọi người còn cảm thấy Trịnh thiếu gia thập phần hào sảng, không ngờ tửu lượng của hắn cư nhiên kém như vậy.
44 - Cái gì? Giám đốc Lí tự mình dỡ bố cáo? - Nghe xong tin tức Kỷ tổng quản đưa đến, Triển Tổ Vọng rung động cực kì. - Đúng vậy lão gia. Nghe nói buổi tối hôm trước toàn bộ trưởng quan phòng cảnh sát đều được mời đến Đãi Nguyệt Lâu tham gia sự kiện, ngày hôm sau giám đốc Lí liền dỡ bố cáo ở cửa.
45 - Tiểu thư, gà rượu và cá trích hấp ở đây làm cũng được, người muốn nếm thử hay không? - Sau khi đồ ăn đi lên thì Lục Ương không ngừng thêm đồ ăn cho tiểu thư nhà mình.
46 - Mặc nhi, con đợi đã - Trịnh Mặc ăn mấy miếng liền thật sự không ăn nổi nữa, đang đứng dậy chuẩn bị rời đi thì lại bị Vân Nhu gọi lại. - Mẹ, có việc gì? - Trịnh Mặc dừng bước, quay đầu.
47 Nửa đêm canh ba, Vũ Quyên đang mơ màng ngủ, nàng chuyển người quay về phía Vũ Phượng bên cạnh, theo bản năng giơ tay sờ sờ gối đầu lại sờ thấy không rỗng, Vũ Quyên nhướn mày, nhanh chóng mở mắt ra.
48 Vũ Quyên mở cửa ra, cười thuần túy:- Mặc đại ca! Trịnh Mặc mỉm cười: - Nghe Vũ Phượng nói, gần đây Tiểu Ngũ bị cảm, lại không thích uống thuốc đông y đắng muốn đòi mạng, ta nhờ thầy thuốc ở Đồng Nhân Đường lấy ra ít thảo dược, đây là thuốc viên và thuốc pha nước uống, một chút cũng không đắng.
49 Triển Vân Tường mặt đỏ vì rượu, lắc lư đi vào sân nhà Triển gia, đi vài bước lại lảo đảo vài bước, Thiên Nghiêu ở bên cạnh nhanh chóng đỡ lấy hắn, khẩu khí thầm oán:- Cậu sao lại thế này! Trịnh lão bản kia chơi bài cửu đã có tiếng chơi mười thắng chín, nghe nói Hứa lão bản kia một nửa gia sản đều bại bởi ông ta, cậu vì sao còn mỗi ngày tìm ông ta chơi! Triển Vân Tường phẩy tay, đầu óc choáng váng lè nhè: - Ngươi có hiểu.
50 - Cút ngay! Mắt ngươi mù phải không, dám chắn lão tử! - Triển Vân Tường xô đẩy hạ nhân đúng dịp đi qua chắn hắn ở cửa Triển gia, nổi giận đùng đùng thóa mạ.
51 Một tiếng tỷ tỷ trong nháy mắt liền kéo gần khoảng cách giữa hai người, cũng khiến Vũ Phượng bối rối an lòng xuống, đây vẫn là lần đầu tiên Vũ Phượng gặp mặt người trong nhà của Trịnh Mặc.
52 Mới sáng sớm Triển Vân Tường đã bị Thiên Nghiêu túm ra kéo thẳng tới sau hoa viên, Kỷ tổng quản đang đứng ở hoa viên, vẻ mặt tức giận. Triển Vân Tường nhìn Kỷ tổng quản và Thiên Nghiêu sắc mặt đều thập phần khó coi, biết bọn họ là vì chuyện ngày hôm qua mình đánh Thiên Hồng mà khúc mắc, trong lòng đột nhiên còn có chút bực, hắn đại khái qua loa khoát tay nói: - Ôi trời, hai vợ chồng giận dỗi thôi, có cái gì lớn lắm đâu, các ngươi đừng có chuyện bé xé ra to được không, chẳng lẽ còn muốn thẩm vấn ta? Lời chưa dứt thì Thiên Nghiêu liền hét lớn một tiếng: - Không phải thẩm vấn ngươi, là muốn đánh ngươi! - Tiếp theo một quyền hung hăng đánh vào mặt Triển Vân Tường, Triển Vân Tường bị đánh cho lảo đảo, hắn khiếp sợ hô to.
53 Vũ Phượng đầu váng mắt hoa, khó khăn đứng lên, mở mắt liền nhìn thấy Triển Vân Tường đang nhìn nàng chằm chằm, đi từng bước một tới chỗ nàng, vừa đi còn vừa cởi nút quần áo của chính mình, Vũ Phượng ôm vết thương trên cổ tay, nhìn hắn vẻ mặt âm ngoan ,cảm thấy một nỗi sợ hãi khó hiểu, nàng không ngừng lui về phía sau, run rẩy nói: - Ngươi.
54 - Anh ăn chút gì đi, anh còn như vậy nữa, thân thể sẽ không chịu nổi. . . . . . - Trịnh Phi Yên đặt tay lân đầu vai Trịnh Mặc, tận tình khuyên bảo. Nửa ngày sau mới có tiếng vang lên: - Ta ăn không vào.
55 - Thiếu gia, cậu nói xem, chuyện nhị thiếu gia bị đánh có phải có chút rất kỳ quái không? - A Siêu vừa đi vừa nói với Triển Vân Phi. - Đúng vậy, ta cũng thấy được - Triển Vân Phi nhíu mày - Vân Tường bình thường ương ngạnh ngang ngược như vậy, muốn làm gì thì làm, ta thật sự không nghĩ ở Đồng thành có thể có người đả thương nó, lại còn khiến nó không dám nói ra.
56 Trịnh Mặc bưng chén thuốc, múc một thìa, nhẹ nhàng thổi, cẩn thận đưa đến bên miệng Vũ Phượng, Vũ Phượng mắt trong suốt nhìn cô, khẽ nhếch cánh môi uống xuống.
57 - Oa! Phòng ở thật khá! Chị cả chị hai, đây thật là cho chúng ta ở sao? - Tiểu Ngũ trong mắt tràn đầy vui vẻ, hưng phấn kêu về hướng Vũ Phượng Vũ Quyên.
58 Trịnh phủ. - Đại ca, anh thật sự muốn thành thân cùng Tiêu tỷ tỷ sao? - Trịnh Phi Yên vui vẻ nói to. Trịnh Mặc gật gật đầu, trên mặt lộ ý cười ấm áp đến cực điểm: - Yên nhi, em sẽ sớm có chị dâu! - Thật tốt quá! - Trịnh Phi Yên cao hứng cơ hồ muốn khoa chân múa tay sung sướng - Vậy hai người định ra ngày chưa? - Còn chưa, lần này về chính là muốn thương nghị cùng cha mẹ chuyện này.
59 - Lão gia! Lão gia! Không tốt! Có chuyện lớn! - Lão La mang theo vài chưởng quầy cửa hàng bạc, hoang mang rối loạn một đường hô lớn chạy vội tới đại viện Triển gia.
60 Mặc kệ Triển Tổ Vọng có đau đớn vô cùng đến đâu, Triển gia nay binh bại như núi đổ ông ta vẫn phải đi thu thập. Triển Tổ Vọng tới phòng cảnh sát báo án, tố cáo cha con Kỷ tổng quản cầm tiền trốn mất, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tôn nghiêm của mình, ông ta còn đi đến đại phong môi quặng, ăn nói khép nép tìm Trịnh lão bản chia sẻ tâm tư.