21 Sáng sớm hôm sau, Vũ Phượng và Vũ Quyên thay cho Tiểu Tứ một kiện chế phục hoàn toàn mới, Tiểu Tam và Tiểu Ngũ vây quanh Tiểu Tứ nhìn chế phục đẹp đẽ kia, trong mắt tràn đầy hâm mộ.
22 Tiếng cãi nhau ồn ào truyền đến từ lầu hai, Vũ Quyên đã sớm quen chuyện khách say rượu nháo nên cũng không quá để ý. Thẳng đến khi một tiếng rống lớn "Triển Vân Tường!" truyền ra từ trên lầu thì tựa như một tiếng sét đánh nổ tung bên tai nàng.
23 Một tiếng kêu rên truyền đến từ bên Vũ Phượng, người đang giữ Vũ Phượng bị ngã sõng xoài trên mặt đất, nằm ngửa hướng lên trời đau đến thở hắt. Thắt lưng Vũ Phượng bị người ôm lấy rất nhanh, nàng bị ôm một nửa nhanh chóng chuyển qua bên kia.
24 Thời tiết cuối hạ đầu thu oi bức hơn, nhóm tiểu tư của Đãi Nguyệt Lâu không chịu được nóng, đều thay áo choàng. Tiểu Tứ đi học, Tiểu Tam và Tiểu Ngũ cũng bị Vũ Quyên mang ra ngoài chơi chùa miếu.
25 - Tiểu thư, người không thể vào đó. - Quản gia, đại ca ở ngay bên trong đúng không? Anh ấy bị thương nghiêm trọng không, ta muốn vào nhìn thấy anh ấy! - Tiểu thư, tôi cũng chỉ phụng lệnh của phu nhân, hiện tại bất luận là ai cũng không thể quấy rầy đại thiếu gia nghỉ ngơi.
26 Đến thời gian cơm trưa, Trịnh Mặc liền cùng Vân Nhu và Trịnh Phi Yên ăn cùng nhau. Cơm trưa xong, Vân Nhu phân phó hạ nhân và nha hoàn, ở trong Địch Long Hiên tự mình vẽ loạn thuốc trị thương cho Trịnh Mặc.
27 - Vừa rồi trên đài chị làm sao vậy? - Vũ Quyên cởi khăn trùm đầu, kỳ quái nhìn Vũ Phượng. Nếu không phải nàng ở trên đài đẩy Vũ Phượng một phát thì chẳng lẽ Vũ Phượng sẽ tiếp tục ngẩn người.
28 - Phu nhân, phu nhân! Lão gia đã trở về! - Hạ nhân bên ngoài hô lớn trên đường. Trong thư phòng, trên mặt quản gia tất cả đều là vui mừng, Vân Nhu nhìn ông một cái, quản gia lập tức lĩnh ngộ, bước nhanh ra khỏi thư phòng, tiến đến nghênh đón lão gia.
29 Nhoáng trong nháy mắt liền thấy một anh công tử mập mạp từ bên cạnh chạy xéo lại, Trịnh Mặc chỉ nhìn thấy bên sườn mặt hắn, cư nhiên rõ ràng nhìn thấy hắn đang chảy nước miếng.
30 Trong thư phòng, Trịnh Mặc chống cằm cẩn thận nhìn một tập giấy đóng quyển dày, nha hoàn lặng lẽ đổi chén trà đã nguội lạnh, bưng một chén trà ấm đặt ở mép bàn.
31 Kim Ngân Hoa nhìn cánh cáo hai chị em một cái, lập tức đứng lên nghênh đón Triển Vân Tường: - Ôi! Ngọn gió nào thổi Triển nhị gia tới vậy! - Lại quay đầu gọi - Tiểu Phạm, Trân Châu, Nguyệt Nga, mang đồ ăn lên! Động tác nhanh nhẹn chút, xuống phòng bếp đem rượu tốt nhất đồ ăn tốt nhất bưng hết lên đây! Triển Vân Tường nhìn Kim Ngân Hoa rồi lại nhìn bàn của Trịnh lão bản, khóe miệng tà tà lớn tiếng nói: - Không biết có thể mời hai vị Tiêu cô nương đến ngồi bàn này của chúng ta hay không? Ánh mắt Trịnh lão bản trầm xuống.
32 - Mặc nhi, hôm nay ở Đãi Nguyệt Lâu có chuyện gì xảy ra vậy? - Trịnh lão gia hỏi. Trịnh Mặc vừa nghĩ tới việc này thì trong lòng còn có khí: - Triển Vân Tường này xác thực ăn ở rất không tốt.
33 Trịnh Mặc nhìn chằm chằm vào mặt bài, suy tư nên ra thế nào, đúng lúc này giọng hát trong trẻo ôn nhu truyền đến từ trên đài, trong tiếng hát mang theo một cỗ ý nhị đặc biệt mê người, Trịnh Mặc nghe thấy thì tim mất nửa nhịp, không khỏi ngẩng đầu nhìn trên đài.
34 Hôm nay Trịnh Mặc đã ăn xong bữa sáng, đang chuẩn bị rời khỏi lại bị Vân Nhu gọi lại. Trịnh Mặc khó hiểu kỳ quái theo Vân Nhu vào thư phòng, vào lúc Vân Nhu thở dài lần thứ ba thì rốt cuộc Trịnh Mặc không nhịn được mở miệng hỏi: - Mẹ, đến tột cùng là chuyện gì? Vân Nhu ngẩng đầu nhìn cô, không nhịn được lại thở dài, mới nói: - Mặc nhi, con phải thành thân.
35 Trịnh Mặc mang theo vài người vội vàng trở về Trịnh phủ, quản gia sớm đã đứng ở cửa, một mạch dẫn Trịnh Mặc đi tới đại sảnh. Trịnh Mặc vừa tiến vào thì nhìn thấy Trịnh lão gia và một lão nhân có chút mập mạp ngồi cùng nhau ở vị trí chủ, nhìn thấy cô vào thì Trịnh lão gia ngoắc cô: - Mặc nhi, mau tới gặp Lâm bá bá của con.
36 Hôm nay ánh nắng tươi sáng, vạn dặm không mây, đúng là thời tiết đẹp để đạp thanh. Một chiếc xe ngựa hoa lệ vui vẻ chạy trên đường núi nhỏ yên tĩnh, bánh xe cuồn cuộn, thỉnh thoảng bên trong truyền ra chút tiếng cười đùa.
37 Cuộc giao du ngắn ngủi lần trước tựa như thời gian hạnh phúc trộm đến, trở về Đồng thành, cuộc sống vẫn tiếp tục như cũ. Trịnh lão bản muốn dần dần giao hết nghiệp vụ xã giao cho Trịnh Mặc đi đánh, nên mỗi ngày Trịnh Mặc đều có rất nhiều chuyện phải xử lý, bận tối mày tối mặt.
38 Vũ Quyên ra vẻ một tiểu thư sinh, xuất trướng đầu tiên, nàng mở chiết phiến, tiếng ca thanh thúy êm tai từ từ phiêu ra theo động tác của nàng, dưới đài lập tức bộc phát một trận vỗ tay.
39 Trong phòng hoá trang, Vũ Quyên hưng phấn cực độ, nàng cầm tay Vũ Phượng kích động kêu:- Chị nhìn thấy không? Triển Dạ Kiêu mặt đều tái đi, em rốt cục chỉnh được hắn! Vũ Phượng nói: - Đâu chỉ Triển Dạ Kiêu tái mặt, mặt người toàn họ Triển đều tái đi.
40 - Chị hai chị hai! Không tốt!Vũ Quyên vừa vào cửa liền đụng phải vẻ mặt kinh hoảng của Tiểu Ngũ. Vũ Quyên nhanh chóng ôm bé vào trong lòng: - Sao vậy, xảy ra chuyện gì? - Chị cả.
Thể loại: Bách Hợp, Truyện Teen
Số chương: 37