41 Lâm Dịch biến sắc, thân thể bay ngược về phía sau. Đầu cự long bằng băng kia ngửa mặt lên trời ngâm nga, khí thế càng tăng lên, lân phiến quanh long thân trong suốt, rung đùi đắc ý đuổi theo tới.
42 Trên một bãi cỏ xanh ngắt có những hòn đá lởm chởm, bốn phía tràn ngập sương mù dày đặc, tầm mắt chỉ có thể nhìn được hơn một trượng.
Nơi đây so với Thần ma chi địa là một trời một vực, giống như là một không gian khác vậy.
43 Nghiễm Hàn thánh nữ nhìn bốn phía tràn ngập sương mù nồng đậm, trong lòng cũng có một chút bất an, nàng trầm ngâm nói:
- Chẳng lẽ đây là một tiểu thế giới khác?
- Sợ rằng không đơn giản như vậy.
44 Nghiễm Hàn thánh nữ đột nhiên biến sắc, hỏi:
- Tại sao lại đổi thành sát trận, không phải mới vừa rồi là khốn trận hay sao?
Trong mắt của Lâm Dịch cũng hiện lên một tia đau khổ, nói:
- Ta không biết, đừng hỏi ta, có lẽ không phải là do ta động tới.
45 Trên hòn đảo cô đọc hẹp dài, dưới một gốc cây cổ thụ cao vút che trời có một đôi nam nữ đang sóng vai đứng. Nữ nhân phong hoa tuyệt đại, xinh đẹp vô cùng, nam có chút ngây ngốc, hình dạng rất phổ thông, nhìn qua rất không hợp nhau.
46 Trong lúc Lâm Dịch đang ý loạn tình mê thì đột nhiên nghe Nghiễm Hàn thánh nữ thét lên một tiếng chói tai, hắn không khỏi ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy trên mặt Nghiễm Hàn thánh nữ hiện lên vẻ ửng hồng, thở hổn hển từng ngụm lớm, chậm rãi đi về phía Lâm Dịch, ngoài miệng nói ra lời mơ hồ không rõ:
- Ta quyết không thể cho tiểu tặc nhà ngươi chiếm tiện nghi, hủy đi sự thanh bạch của ta, đã như vậy ta sẽ giết chết ngươi trước!
Lâm Dịch bị những lời này làm cho sợ hãi đến mức tỉnh táo hơn một chút, hắn biết với tính nết của Nghiễm Hàn thánh nữ, nàng tuyệt đối có thể làm ra loại chuyện như thế này.
47 Sương mù tràn ngập, hai thân thể ôm nhau của hai người như ẩn như hiện.
Dần dần, dần dần, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề của hai người, tăng thêm một tia kiều diễm.
48 Lâm Dịch đã từng nghe sư phụ nói qua, Dịch Kiếm tổ sư ngàn năm trước đã thất tung, chẳng biết đi đâu, hóa ra là tọa hóa ở dưới băng sơn của Nghiễm Hàn Cung.
49 Lâm Dịch chậm rãi đi tới, đối mặt với một gốc cổ thụ cao vút trong mây, hắn ngồi xổm người xuống.
Vũ Tình tò mò, cũng thong thả bước đi theo.
Lâm Dịch nhìn một gốc cây cỏ nhỏ khô vàng dưới chân cổ thụ rồi suy nghĩ xuất thần, nửa ngày sau, hắn mới nhẹ giọng nói:
- Chúng ta đã trải qua khốn trận, sát trận, ảo trận.
50 Lâm Dịch ôm quyền khom người, trầm giọng nói:
- Bái kiến tiền bối. Hai người chúng ta bị nhốt ở trong trận này đã hơn hai mươi ngày, bỏ lỡ cơ hội trở về tông môn.