281 Đông Lăng hữu thạch, hạ xuống tây nam. Nhật chiếu kim đỉnh, noãn ngọc thăng yên. Giang hà cửu khúc, bốn phương thông suốt. Thiên thu cường thịnh, vạn cổ trường tồn.
282 Cửa thành rộng mở, đường phố sạch sẽ. Tất cả mọi người ra vào chủ thành đều bị xua ra hai bên đường. Trên tường thành, sau một hồi chấn chỉnh om sòm, mọi thứ lại khôi phục ngay ngắn trật tự.
283 Vương phủ đại sảnh, mọi người lần lượt rời đi, chỉ có Đông Lăng Vương phụ tử cùng nữ tử đi cùng ở lại. ". . . "Đại sảnh trầm mặc, phụ tử hai người nhìn nhau , không khí quái dị khó nói thành lời.
284 Sáng sớm hôm sau, sắc trời tươi sáng. Thiển Y dẫn theo Vân Mục cùng Đông Lai ra ngoài từ sớm, Tiểu Hỏa Vân sôi nổi chạy theo sau. Đông Lăng thành thương hội tương đối phồn vinh, để cho tiện quản lý, phần lớn cửa hàng cùng địa điểm giao dịch, đều tụ tập tại khu vực trung tâm.
285 Có một số chuyện, không muốn nhắc tới, nhưng lại không thể nào quên đi. Thiên Sơn nhạc, Phong gia. Hai chữ này cao quý tới cỡ nào, tiên đạo thế gia kia cường đại đến mức nào.
286 Vạn bảo lâu tầng hai không gian vẫn vô cùng rộng rãi. Toàn bộ tầng lầu được trang trí tinh xảo hơn phía dưới vài phần, trong không khí thoang thoảng mùi thơm ngát, hít thở cũng có thể làm cho tâm thần thêm sảng khoái.
287 "Tiểu Thải bái kiến Tào tổng quản. "Thấy người vừa tới, Tiểu Thải nhíu mày, do dự một lát sau đó bước tới hành lễ tỏ vẻ tôn trọng. Tào Tín, tổng quản sự của vạn bảo lâu chi nhánh Đông Lăng thành, làm người khôn khéo, thực lực lại không tầm thường, am hiểu nghiên cứu cùng buôn bán.
288 Linh quang, vô số linh vật đua sắc tỏa ra mà thành quang mang!Phong Linh Vi trợn mắt há mồm nhìn cảnh trước mắt, trong lòng lại vô cùng tức giận, nàng cảm giác tựa như mình bị tát một cái, hơn nữa còn là những kẻ mà nàng vốn vẫn xem thường ra tay nữa chứ.
289 "Phong Linh Vi, ngươi nghĩ ngươi là ai chứ? Thật ra trong mắt một người mù như ta, ngươi chẳng đáng là gì. . . "Thiển Y cuối cùng vẫn không muốn hạ sát thủ, chẳng qua ném Phong Linh Vi xuống đất.
290 Vạn bảo lâu tầng ba, phía trên nóc đã bị đánh bay, lộ ra một mảnh bầu trời. Ôn Dung cùng Tiểu Thải đứng trong phế tích, chứng kiến khung cảnh hỗn loạn chung quanh.
291 Đại Càn biên cảnh, tây nam quan đạo. Lúc này, một đoàn thương đội cỡ trung khoảng hơn trăm người đang chậm rãi di chuyển bằng lục hành quy. Ở hai bên đội ngũ, cắm đầy thương kỳ bằng gấm đón gió tung bay, phía trên thêu một chữ “Lam” thật lớn.
292 "Tiểu tử đáng yêu, ta tới thăm ngươi đây. "Lam Ấu Như chẳng biết lúc nào nhảy tới mai rùa, đứng ở bên cạnh Vân Phàm, dùng thịt khô nhử hắc bạch tiểu hùng.
293 Trên đỉnh núi, một nam một nữ sóng vai đang đứng, yên lặng chứng kiến mọi chuyện bên dưới. "Hạc Trưởng lão, chúng ta không xuống hỗ trợ sao? Lãnh Thiền Tử mặc dù là cửu tinh cường giả, nhưng căn bản bọn hắn không phải là đối thủ của họ Vân kia!"Nữ tử bỗng nhiên mở miệng, trong mắt mang theo vài phần lãnh ý.
294 Tà Thần đột nhiên biến thân, để cho cả Vân Phàm cùng Thiên Hà đám người cũng thấy thất kinh! Bọn họ chưa từng nghĩ tới, Tà Thần đại nhân nhìn như vô hại, thậm chí lại còn có bộ dạng hung tàn đến vậy.
295 "Đây là gì! ?"Nhìn ba miếng tinh thể trong tay, Lãnh Thiền Tử dùng thần niệm dò xét, bỗng nhiên sắc mặt cuồng biến!"Đây. . . Đây là. . . "Lãnh Thiền Tử hai gò má đỏ bừng, hô hấp dồn dập, tâm tình kích động khó lòng kiềm chế.
296 Tề Lương biên thành, còn được gọi là biên cảnh đệ nhất quan. Nơi này từng là cửa ải phòng thủ thứ nhất Đại Càn cổ quốc, cũng là tòa thành cuối cùng của biên cảnh hiện nay.
297 "Đâu chỉ riêng Thánh Địa, Vân Phàm tông sư, ngươi nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi. "Thiên Âm lão quái thở dài nói: "Bởi vậy mới có câu, pháp không truyền qua tai, đạo không truyền thiên hạ.
298 Sau một hồi huyên náo ngắn ngủi, nhất phẩm hương cư dần dần trở nên trầm tĩnh, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào trong vườn. "Khụ! Khụ. . . Khụ khụ!"Vạn Vĩnh Niên giãy dụa đứng lên, trước ngực có một đạo vết thương thật dài, khóe miệng tràn đầy máu tươi, nhìn qua có chút suy yếu, xiêu xiêu vẹo vẹo như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
299 Nam Cung gia?Nghe thấy nha hoàn kia quát lớn, Thiên Hà đám người trợn tròn mắt, khó nén được sự khôi hài. Nhất là Vạn Vĩnh Niên, nếu như không biết thân phận của Vân Phàm, có lẽ hắn sẽ sợ, có lẽ sẽ lùi bước, dù sao thế lực của Nam Cung gia, ở mảnh đất này đã thâm căn cố đế, ai dám không nể mặt chứ!Nhưng bất cứ chuyện gì cũng luôn có ngoại lệ, trên cõi đời này quả thật có kẻ to gan lớn mật, Nam Cung gia có gì đặc biệt hơn người chứ, Vân Phàm tông sư ngay cả Thánh Địa còn dám đắc tội, còn để ý danh tiếng chó má của Nam Cung gia hay sao? Thật là nực cười!.
300 Mục đích trước nhất của Vân Phàm là tới Đại Càn cố đô, thay Dương Tiếu Thiên tham gia tiên vũ đại hội. Bọn họ ở dưới địa cung nơi hoang mạc đã hao phí không ít thời gian, vốn định mua một chiếc phương chu để di chuyển, đáng tiếc phương chu là đồ vật không phải có tiền có thể mua được, cho dù là vạn bảo lâu, cũng rất hiếm khi bán ra, hơn nữa phần lớn đều dùng hình thức đấu giá để bán ra.