321 "Là hắn sao! ? Sao hắn có thể mạnh mẽ như vậy! ? Làm sao có thể! ?"Lộ Minh Phi cùng hai vị trưởng lão nhìn chằm chằm thân ảnh giữa bầu trời, trong lòng tràn đầy ghen tỵ cùng sợ hãi, dị thường phức tạp.
322 Dũng mãnh tinh tiến, không sợ không hãi. Võ đạo của Vân Phàm cương trực, cho nên ý chí của hắn cũng cương trực. Thấy Vân Phàm cả đầu đỏ rực như máu, tu sĩ chung quanh lúc này đã không thể nén được cảm xúc của mình, trong nét sợ hãi lại xen lẫn vài phần bi ý.
323 Tử vong có cảm thụ thế nào?Là người đã từng trải qua một lần tử vong, không có ai có thể hiểu rõ cảm thụ đó hơn Khương Thừa Tổ. Đó là một loại nhận thức thống khổ, càng là tư vị tuyệt vọng không gì hơn nổi.
324 "Thánh địa! ? Trưởng lão! ? Ta. . . Ta không hoa mắt đấy chứ?""Ai dám giả mạo thân phận của thánh địa chứ, đó chính là khinh nhờn!""Hắc hắc hắc, Thánh chủ tự mình hạ lệnh truy bắt tiểu tử kia, xem ra tiểu tử này xong đời rồi.
325 Thiên địa vĩnh hằng, ai có thể bất hủ?Trên thế gian này không có ai được coi là nhân vật chính, cũng tuyệt đối không bao giờ có vận mệnh. Khương Thừa Tổ có lẽ có đại khí vận đại cơ duyên, có lẽ được ông trời chiếu cố, có lẽ có đại nhân vật quan tâm, nhưng hắn vẫn xem thường quyết tâm giết người của Vân Phàm, xem thường ý chí cương trực của Vân Phàm.
326 Một hồi đại chiến khiến cho thi hài nằm khắp nơi trên mặt đất. Hơn một ngàn tiên đạo tu sĩ bị chôn vùi, hơn mười vị tiên đạo cường giả bị chết, biên quân tam gia càng tổn thất thảm trọng.
327 Nam bộ biên cảnh vốn là nơi nhuộm đầy máu tanh. Sói kết bầy hoành hành khắp chốn, lá đỏ tung bay. Nơi này thuộc phạm vi thế lực của Nam Cung gia, cũng là nơi mà tần suất thú triều nhiều nhất trong biên cảnh.
328 Biên cảnh Điền phủ, bên trong thư phòng. Điền đại soái đang đứng chắp tay, trước mắt là một bức tranh thủy mặc, thần sắc không thấy có nhiều biến hóa.
329 Đột nhiên nghe được tin tức về huynh trưởng, Vân Mục nghẹn ngào nước mắt, Tiểu Hỏa Vân lôi vạt áo của tiểu cô nương lau lau cho nàng, mắt lộ ra vẻ tư niệm đầy nhân tính.
330 Phía trên sơn lĩnh có một đạo huyền quang lướt qua, nhìn theo phương hướng chính là muốn tới Đại Càn cố đô. Sau khi biết được tin tức của Vân Phàm, Thiển Y ba người vội vã lên đường, chuẩn bị tới Đại Càn cố đô trước sau đó mới thăm dò tin tức về Vân Phàm.
331 Càn giả vi thượng, vi chi thiên hĩ. Chính là có ý, cái tên Đại Càn trên thừa thiên vận, ngụ ý quốc phúc liên miên, vĩnh viễn hưởng thụ thái bình thịnh trị.
332 Bạch Hổ thành hữu nhai hoàn toàn vắng bóng con người, khắp nơi đều là cỏ dại. Hơn hai mươi năm trước, nơi này đã từng là con phố đông đúc nhất Bạch Hổ thành, mỗi ngày đều có vô số võ giả vì mộ danh mà tìm tới, tất cả chính là vì nơi đây có một tòa học viện võ đạo nhân khí hưng thịnh, đại danh đỉnh đỉnh —— Cực Đạo vũ viện.
333 "Đại sư huynh, nhiều ngày không gặp, không biết bây giờ cuộc sống thế nào?"Một thanh niên khôi ngô tuấn tú bước đến trước mặt Yến Vô Hồi, cố ý làm làm vẻ rất quan tâm.
334 "Đại sư huynh, mặc dù sư phụ đã chết rồi, nhưng những gì nên phân chia ắt hẳn phải phân chia đi?"Lưu Hải Uy tự nhận mình chiếm được đạo lý, ưỡn ngực lớn tiếng nói: "Gian võ quán này ta có thể để cho ngươi, nhưng truyền thừa của sư phụ phải cho chúng ta, ngươi đừng mơ tưởng chiếm ình dùng.
335 Trong một không gian hắc ám, khí lưu mơ hồ màu xám lan tỏa khắp chốn, làm cho người ta cảm giác thấy đè nén áp lực. Ngay trung ương, hai điểm sáng đang lấp lóe, một cái điểm sáng đại biểu thần hồn của Vân Phàm, mà điểm sáng còn lại tượng trưng cho Tà Thần linh trí.
336 Mênh mang vân hải, phi độ thiên sơn. Lúc này một chiếc thương thuyền khổng lồ bọc thép lướt qua phía chân trời, hướng về phía xa xa. Phía dưới có tu sĩ đi qua không khỏi ngước mắt ngắm nhìn, trên mặt không ít người lộ ra mấy phần kinh ngạc.
337 "Mệnh" chính là cội nguồn của thần hồn, cũng chính là bản nguyên của linh hồn. Một người chỉ có một mệnh một hồn, vì vậy tiên đạo tu sĩ cả đời chỉ có thể luyện chế một món bổn mạng hồn bảo.
338 Trong khoang thuyền, yên tĩnh mờ mờ. Vân Phàm ngồi xếp bằng một mình trên giường gỗ, trước mặt hắn là mười mấy dạng vật phẩm khác nhau, mỗi một món đồ đều tỏa ra quang hoa nhàn nhạt.
339 Mây trắng lững lờ trôi, năm tháng qua dần không lưu dấu vết. Chỉ chớp mắt đã qua ba ngày, thương thuyền khổng lồ vẫn lướt đi nhanh chóng, một đường đi tới không gặp phải bất kỳ trở ngại nào.
340 Viễn cổ kiếm tu cũng chia ra làm nhiều loại. Cửu thải lưu quang đã coi phẩm chất cực hạn của đao phách. Mà lúc này Vân Phàm tiêu hao rất nhiều tài liệu trân quý, dùng đan làm phách, thần hồn làm dẫn, thiên cương trui luyện, rốt cục chế tạo ra đao phách thuộc về mình.