41 1 tháng sau. . . Hoàng tổng giám đốc đang trên đường đến tập đoàn Hoàng Gia bỗng có điện thoại. Số máy này, quen lắm. . . Là của. . . Bạch Tuyết thật sự, đứa con gái thật sự của ông.
42 Lời tác giả: Hì hì đã xuất hiện nhân vật phản diện như lời đã hứa. Bắt đầu từ bây giờ tác giả sẽ gọi tiểu thư thật là cô, còn nó thì vẫn là nó nhé! Tác giả chỉ nói thế cho các bạn dễ phân biệt.
43 Nó chạy mãi, cũng chẳng rõ bản thân đã chạy đến đâu. Khẽ nhìn dòng người trên đường phố, nó thấy nhủ chính mình lọt thỏm giữa hố đen cuộc đời. Thà răng ngay từ ban đầu nó không chấp nhận lời thỏa thuận ấy, thì nó sẽ không gặp anh, và bây giờ trái tim nó sẽ không còn thắt quặn đau đớn.
44 1 tuần sau. . . Nó ngày càng khác hẳn. Hai người mẹ và ba chồng nó thì chẳng hiểu tại sao còn anh và ông Hoàng lại hiểu rất rõ lý do. Nó úc nào cũng ũ rũ, hỏi đến thì cứ bảo “Không có gì!” hoặc là đánh trống lảng sang chuyện khác.
45 Bây giờ, nó với anh đang ở trong tư thế rất chi là. . . buồn cười. Quỳ trên hành lang, tay giơ thẳng lên trời. Trước mặt là ông thầy giám thị khó tính đi đi lại lại nhịp nhịp cây thước gỗ trên tay.
46 Nó khẽ sợ sệt quay đầu lại. Hú hồn! Hóa ra là anh! - Suỵt! Đừng la lên! Đi về lớp thôi! Hôm nay là ngày đầu năm mà đi muộn thì toi mạng! Anh cầm tay kéo nó đi, nó ngoan ngoãn đi sau anh.
47 1 tuần sau. . . . Nó uể oải nằm ườn ra trên bàn, mắt đăm đăm nhìn trên trời, dưới đất, chẳng rõ nhìn cái gì nữa. - Ê ê ê tụi tụi tụi tụi bây bây bây bây! Có có có có học sinh mới mới mới kìa! Đẹp trai lắm tụi bây bây bây ơi!- Thằng gay Linh lớp nó phi như bay vào phòng, cà lăm nói, và cái hắn nhận được chỉ là tiếng “Xì.
48 Giờ Họa. . . “Huỵch!!! Rầm!!! Rào!!!” Ông thầy giáo dạy Họa vừa bước vào, không hiểu trời xui đất khiến thế nào, ông ta bỗng nhiên ngã nhào xuống sàn, mặt hôn đất, vẫn chưa hết, một xô nước nào đó ai đó đã cố tình đặt trên cửa lớp nhanh chóng đáp xuống thân hình của ông thầy.
49 Giờ Sinh. . . - Hôm nay lớp ta có tiết học ngoài thiên nhiên, các em đã chuẩn bị sẵn dụng cụ cần thiết cho buổi hôm nay rồi chứ? - Rồi ạ!!!!-Cả lớp (vẫn) trừ Nghĩa - Nghĩa, em không mang theo sao?- Cô giáo hỏi khi thấy Nghĩa chống cằm trên bàn không đáp lại câu hỏi của cô - Cô nghĩ một học sinh gương mẫu như em có thể quên đem sao?- Nghĩa trả lời - Có một sự tự tin không-hề-nhẹ!- Cả lớp đồng thanh Thằng Thắng ngơ ngác: - Ơ! Câu cửa miệng của tui mà.
50 Nó và Nghĩa cùng hỏi: - Mọi người thấy đỡ hơn chưa? Mọi người không ai trả lời hết nhưng nhìn điệu bộ có vẻ đỡ rồi. Một lát sau, mọi người quây quần lại bên nhau, bàn luận chuyện ai là thủ phạm.
51 Lúc cả lớp và Nghĩa đến nơi nó đang ngồi cũng là lúc mọi người thấy anh đang cõng nó, và chân nó. . . chảy rất nhiều máu. - Mọi người!- Anh vừa cõng nó vừa ì ạch chạy về phía mọi người- Mọi chuyện sao rồi? - Đã giải quyết ổn thỏa! Nhưng mà.
52 Ngày hôm sau. . . Nó vừa đến nơi, tất cả bọn con trai trong lớp đều kéo ra chòn đón niềm nở như ngôi sao nổi tiếng. Ngay sau đó, Đình Nam đến, cả lớp lại tản ra, ai nấy đều tỏ thái độ khó chịu.
53 - Đồ heo!!! Dậy!!!- Anh giật lấy tấm chăn trên người nó, lôi đầu gọi dậy- Biết mấy giờ rồi không hả??? - Yên! Đang ngủ tự nhiên quấy rối! Bộ rảnh lắm à??? Nói đoạn nó lại vùi mình vào đống thú bông.
54 Thân gửi toàn thể các độc giả của "Bất đắc dĩ phải làm tiểu thư"!Mình viết chương này không nhằm mục đích có thêm nhiều view khi xuất hiện trong phần truyện mới cập nhật mà mục đích chính của mình là gửi đến các bạn một lời xin lỗi.
55 Thắm thoắt đã đến ngày kiểm tra học kì, nó khá căng thẳng, hồi hộp. Bỗng chiếc loa phát thanh của trường vang lên thu hút sự chú ý của mọi người: “Toàn thể học sinh khối 10 trường RB chú ý! Sau khi kiểm tra lại đề kiểm tra, hội đồng coi thi đã phát hiện có người đã ăn cắp 1 bộ đề kiểm tra các môn.
56 - Bạch Tuyết/Lớp trưởng!- Anh và Nghĩa cùng đồng thanh nói khi thấy nó. Hai người cùng chạy lại đỡ nó Thấy nó buồn buồn, anh hỏi: - Mọi chuyện sao rồi? Đáp lại anh chỉ là cái lắc đầu.
57 - Lớp trưởng! Lớp trưởng! Nó mơ màng cảm giác như có bàn tay nào đó đang lay lay vai nó. Mắt nó dần dần mở ra. . . Ban đầu, mọi vật đều rất mờ nhạt, nhưng dần dần chúng trở nên rõ nét hơn.
58 Lời xin lỗi Mình là tác giả truyện này xin chân thành xin lỗi các bạn. Trong những ngày qua có lẽ nhiều bạn rất giận và cũng không ít bạn bỏ truyện này.
59 Sáng hôm sau… Bầu trời xanh và cao. Những đám mây trắng xóa nhẹ trôi êm đềm trên nền trời nhuộm màu nước biếc. Mặt trời cũng vừa ló dạng. Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng nhảy nhót vui đùa trên những tán lá xanh mơn mởn, một vài tia nắng ngỗ nghịch xuyên qua kẽ lá chiếu thẳng xuống khuôn mặt ai đó đang ngủ như muốn đánh thức.
60 - Này!!! Rốt cuộc là anh bị gì vậy?- Nó mệt nhọc chạy theo anh vào trong nhà, miệng không ngừng gặng hỏi - Này!!! Làm ơn trả lời tôi đi!!! - Rốt cuộc cái phong thư đó có cái gì vậy? - Này!!! Anh… Chưa để nó nói xong anh đã rút từ trong túi ra cái phong thư đã nhàu nhĩ rồi lạnh lùng nói: - Cô hãy xem đi! Nó ngồi xuống, nhặt phong thư lên.