1 MỞ ĐẦUPhòng cà phê yên tĩnh. Trải dài đến cửa sổ sát đất là những tấm thảm len lông cừu mềm mại màu vàng nhạt mang đến cảm giác yêu thích, cùng với chiếc rèm lụa mỏng được buộc bởi sợi dây mạ vàng, tách biệt đô thị phồn hoa phía sau khỏi không gian yên tĩnh trong phòng, ngay cả ánh mặt trời mỏng manh cũng bị từ chối len vào cửa sổ.
2 Sau giữa trưa tháng ba, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua kẽ lá của những tán cây rậm rạp rơi trên người Tô Hiểu Mộc, những vệt nắng làm cho khuôn mặt trắng nõn của cô đã hồng hào hơn so với lúc vừa nhập viện.
3 Có lẽ cả đời người, thật sự cần một lần bất chấp tất cả để yêu mới không uổng phí cuộc đời này. Không gian nho nhỏ bên trong xe chỉ còn lại âm nhạc, trong nháy mắt hoàn toàn rơi vào yên lặng.
4 Từ ngày đó về sau, bọn họ cũng không gặp mặt nữa, kể từ khi bọn họ biết nhau lâu như vậy tới nay, lần đầu tiên vượt qua một tuần mà lễ không có bất cứ liên hệ nào —— cô hoàn toàn không tìm được anh, không có ở bệnh viện, không ở trong nhà, không có mở điện thoại di động, không có đăng nhập MSN.
5 Cô ấy là bạn gái của anh — nhưng trên thực tế bọn họ chỉ là gắp mặt qua mấy lần, thậm chí ngay cả bạn bè cũng không bằng. Tần Trăn cùng Trình Vũ mời anh cùng nhau cùng đi ăn tối, Tô Hiểu Mộc rõ ràng có thể không đi, cô không cần chịu trách nhiệm vì sự nổi hứng tạm thời của Cảnh Diễn, nhưng tựa như ngày đó cô bị mê muội, chẳng những đồng ý lời mời, còn phải trở thành một diễn viên nhập vai bất đắc dĩ.
6 Ngày thứ hai lúc Tô Hiểu Mộc tỉnh lại, phát hiện mình nằm trên ghế sa lon, mà Tử Kỳ nằm lệch ra tựa vào bên tay vịn lên, giống như vẫn còn đang ngủ say.
7 Trong đoàn người đông đúc, Tô Hiểu Mộc hốt hoảng tìm con trai, cho đến khi nhân viên tạp vụ đ đến trước mặt, mỉm cười nói với cô: "Tô tiểu thư, đứa bé của cô đã tìm được, mời đi theo tôi.
8 Không có bất kỳ câu nói dư thừa nào, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề chính, đây chính là tác phong trước sau như một của Cảnh Diễn, gọn gàng, mà cô lại không có cảm giác lo sợ điều đó.
9 Như cô mong muốn?Tô Hiểu Mộc không biết mình nên có vẻ mặt như thế nào mới thích hợp, dùng hôn nhân trói buộc anh, cô cũng không cảm thấy vui vẻ, cũng không phải cô mong muốn.
10 Rất nhanh đã đến thứ bảy. Gần đây, Tô Hiểu Mộc ký hợp đồng với Nhà xuất bản, cảm hứng sáng tác tuôn trào khiến cô làm việc không kể ngày đêm, thường đến hai ba giờ đêm còn chưa ngủ, mà ngày chủ nhật cô cũng không cần đưa Tiểu Nghiêu đến trường, cho nên sáng sớm thời điểm chuông cửa vang lên cô cực kỳ không muốn dậy.
11 Tô Hiểu Mộc im lặng, chốc lát sau "Ừ" một tiếng, khống chế nhịp tim đang đập loạn của chính mình rồi nhanh chóng xuống xe, sau đó mở của sau muốn gọi con trai tỉnh lại, mu bàn tay lại bỗng ấm áp, cô ngạc nhiên giương mắt, Cảnh Diễn không biết từ lúc nào xuống xe đứng bên cạnh ấn chặt tay của cô, khẽ lắc đầu, dùng khẩu hình miệng nói "Để tôi ôm con", sau đó đôi tay vững vàng ôm con trai ra ngoài xe, sải bước đi về phía nhà cô.
12 Rốt cuộc không đi được Hoan Nhạc Cốc. Trận mưa đầu tiên của mùa hạ đến đột ngột, trời còn chưa sáng, bao trùm cả thành phố là bóng tối mờ mịt, đã vậy mưa rơi càng lúc càng lớn, không có chút dấu hiệu chấm dứt trận mưa này.
13 Phía chân trời truyền đến tiếng sấm ầm ầm , những giọt mưa lạnh lẽo vỗ vào cửa sổ thủy tinh, âm thanh tích táp, dần dần che mất ánh mắt chôn sâu tình cảm của Tô Hiểu Mộc.
14 Khắp núi xanh um tươi tốt, gió nhẹ thổi qua những tán lá thông xanh tạo âm thanh như tiếng chuông ngân nga, chóp mũi còn có thể ngửi được mùi hương lá cây thơm mát, làm cho lòng người vui vẻ thoải mái.
15 Sau khi hai người kết hôn phải ở cùng một chỗ chính là chuyện thuận nước đẩy thuyền rồi, cũng không có gì là kỳ khôi cả, Tô Hiểu Mộc và Cảnh Diễn đã sớm bàn về vấn đề này, ở chung nhưng không cùng giường.
16 Tô Hiểu Mộc nhất thời ngạc nhiên, đảo mắt liếc thấy tạp chí mở ra đặt trên bàn ở đầu giường, đúng lúc lật tới một tờ giới thiệu Đảo Thái Dương kia, mặt trên còn có bút ký tối hôm qua cô đánh dấu khi làm chuyên mục về du lịch, thoáng chốc hiểu được.
17 Nếu nói Maldives là một vòng hoa ngũ sắc ông trời ban cho Ấn Độ Dương, thì thủ đô Male được bao quanh bởi nước biển màu xanh ngọc bích chính là viên trân châu của vòng hoa chói mắt ấy.
18 Sau này nghe Vương Hạo nói đến mới biết thì ra là đảo bọn họ muốn đi nghỉ là đảo nhỏ tư nhân của ngài đối tác Smith, là khu đá ngầm lớn nhất Bắc Maldives, bởi vì nơi đó cách Male khá xa, sẽ không có quá nhiều người đi du lịch, ngược lại rất là phù hợp thói quen khiêm tốn kín kẽ của Cảnh Diễn.
19 Tô Hiểu Mộc liều mạng mở to hai mắt, muốn nhìn rõ người đàn ông trước mắt này, nhưng trong đôi mắt mơ hồ càng ngày càng khó chịu, giấu không được bi ai giống như từng hạt muối đang xát vào trái tim, ngăn chặn đi chút hơi thở mong manh của cô.
20 Công ty Cảnh Diễn rất nhiều chuyện, Tô Hiểu Mộc cũng vội vàng hoàn thành bản thảo để xuất bản, nên bọn họ chỉ ở đảo nhỏ khoảng ba ngày lại trở về nước.