21 "Tại sao anh lại vì tôi làm những chuyện này? Là bởi vì tôi sinh Tiểu Nghiêu cho anh? Tất cả là để bồi thường cho tôi sao?" Tô Hiểu Mộc đột nhiên lên tiếng hỏi, giống như.
22 Xe lao nhanh trong bóng đêm đô thị phồn hoa, Cảnh Diễn ngồi một bên, Tô Hiểu Mộc khéo léo dịu ngoan cuộn tại trong ngực anh, dần dần bị cảm giác say làm cho cảm thấy nóng, không an phận lấy tay mở áo khoác ra, anh hơi nhếch môi, thay cô đắp kín lại lần nữa, còn đem tay khoác lên trên vai cô để đè áo khoác xuống.
23 Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ vừa được bật lên. Tô Hiểu Mộc múc canh ninh cả một buổi chiều ra khỏi nồi, mới vừa bưng lên bàn cơm thì nghe thấy âm thanh mở khóa, Tiểu Nghiêu sớm ngồi ở trên ghế đàng kia chờ ăn cơm nhảy xuống, vừa chạy đến trước cửa vừa kêu : "Nhất định là cha trở lại!"Cô bật cười lắc đầu một cái, lại đi vào phòng bếp bưng ra những món ăn khác, món ăn rất đơn giản, ba món ăn một món canh, kể từ khi kết hôn, xin nghỉ mấy ngày, cô tự nhiên đã ôm đồm ba bữa cơm thường ngày của gia đình này rồi.
24 Mãi cho đến khi ngồi trên xe của anh, Tô Hiểu Mộc bị trêu ghẹo tâm tình cũng không thể bình thường lại được. Mặt trời từ từ lên cao, ánh mặt trời ngoài cửa xe chiếu vào từng tầng một, rơi trên gương mặt trắng nõn của cô, tạo nên một màu đỏ ửng xinh đẹp như màu rượu.
25 Rõ ràng nói không thương, rõ ràng tâm vững như thạch, rõ ràng thờ ơ lạnh nhạt, quay đầu lại, lại phát hiện thì ra là không phải là không yêu, mà là không thể không yêu, yêu đến sâu tận xương tủy mà không biết.
26 Tay Tô Hiểu Mộc nắm làn váy hơi run lên, sau đó giơ tay lên muốn mở miệng kêu bảo vệ đừng cản người, thật không nghĩ đến còn có người nhanh hơn cô, âm thanh lạnh lùng chỉ bình tĩnh quát lớn: "Các người buông cô ấy ra!"Anh gấp gáp nhanh chóng bước đến bên cạnh cô ấy, ánh mắt lạnh lẽo giống như một kiếm của kỵ sĩ, đẩy lùi những thương tổn gây cho cô công chúa của mình, các bảo vệ chỉ đành phải nhanh chóng tản ra.
27 Trong khách sạn. Đẩy ra một khe hở, Cảnh Diễn đứng trước cửa chần chờ, anh yên lặng trầm mặc, rốt cuộc vẫn phải đi vào. Trời vừa sáng không bao lâu, rèm cửa màu vàng nhạt kéo dài xuống đất đang nửa mở, ánh sáng nhè nhẹ xuyên vào, hai người trên giường lớn, Tần Trăn ôm gối đầu mềm mại ngủ nghiêng, Vương Hạo mới nhờ người giúp cô thay quần áo, cô lúc này thoạt nhìn rất yếu ớt, gương mặt lớn chừng bàn tay còn vương nước mắt.
28 Dường như trở về quá khứ, Cảnh Diễn không tự chủ đã bước đến gần Tần Trăn, nhưng rất nhanh anh lại khắc chế mình, anh có thể giúp cô, lại không thể đồng tình với cô, cô phải dựa vào chính mình lần nữa đứng lên, cũng như bác sĩ Lục nói, một khi cô đã ỷ lại vào người khác, thì vĩnh viễn không thể hồi phục được.
29 Cảm thấy hơi ấm truyền ra từ lồng ngực anh, đôi mắt Tô Hiểu Mộc túng quẫn, lung lay bắp chân mấy cái, nhỏ giọng nói: "Anh thả em xuống trước. "Cảnh Diễn tất nhiên không để ý tới cô, vừa ôm cô đi lên lầu, vừa cúi đầu xuống gần cổ của cô, khóe miệng nâng lên nụ cười nhat: "Hả? Em mới tắm?" Âm thanh trầm thấp vào nửa đêm như thấ này trở nên cực kỳ mê người.
30 Hoa hồng Bungari kiều diễm ướt át trong hoa viên vừa độ nở rộ. Tô Hiểu Mộc từ từ buông Cảnh Diễn ra, nghiêng người sang, qua cửa sổ nhìn xuống rất dễ dàng có thể nhìn thấy một khung cảnh diễm lệ đó.
31 Kim đồng hồ treo tường tí tách chạy, thời gian dần dần trôi qua, Phương Mẫn Chi và Cảnh Diễn gặp mặt bác sĩ Lục ở một gian phòng khác, nghe cái nhìn của ông sau khi nói chuyện với Tần Trăn, vì bảo vệ quyền lợi cho bệnh nhân, cho dù là người thân, cuộc nói chuyện của ông và Tần Trăn vẫn phải được giữ bí mật.
32 Gần đây Tô Hiểu Mộc đang rất nghiêm túc suy nghĩ có phải mình nên đi thẩm mỹ hay không, không, không đủ, còn muốn đi SPA toàn thân. Bởi vì cô hoài nghi cực độ có phải mình già rồi không còn sức quyến rũ nữa hay không, người đàn ông của cô, Cảnh Diễn, hai tuần lễ không đụng đến cô.
33 Lăng Tử Kỳ cuối cùng cũng trở về sau khi kết thúc học tập tại Nhật Bản, nhưng lập tức nhận hai hai ca phẫu thuật khó, đến khi anh hẹn gặp mặt Tô Hiểu Mộc đã là chuyện hơn nửa tháng sau rồi.
34 Câu nói kia của Cảnh Diễn, cũng chỉ là tổ hợp đơn giản của mấy chữ, lại làm cho lồng ngực của Tô Hiểu Mộc chỗ nào cũng như được thoa mật, ngọt ngào, ấm áp, ấm lòng hơn bất kỳ lời ngon tiếng ngọt nào, anh rốt cuộc là quan tâm cô, cần gì suy nghĩ lung tung, tăng thêm ưu phiền.
35 Tô Hiểu Mộc phát hiện mình hoàn toàn không tìm được từ gì để hình dung tâm tình của mình lúc này. Tay của cô vô ý thức từ trên con chuột trượt xuống, hai mắt ngắm nhìn Cảnh Diễn, ánh mắt từ lông mày đen sậm đến cái mũi cao thẳng của anh, lại rơi vào cánh môi cực mỏng, cô không hiểu, tại sao anh có thể hỏi những lời này ra lời được? Anh muốn cô tin tưởng cô ấy, nhưng bản thân đối với cô một chút lòng tin cũng không có sao? Trả giá và ẩn nhẫn của cô chỉ là đổi lấy câu chất vấn này?Tất cả giải thích tất cả tức giận đều nghẹn ở trong cổ họng muốn phát ra lại không phát ra được, cái loại cảm giác khoan tim này khiến cho cô không thở nổi, cô đành phải há miệng ra sức hít sâu, hô hấp trở lại, cũng chỉ là chuyện trong vài giây, đã như người chết đuối trải qua ngập đầu hít thở không thông.
36 Ly hôn—Thì ra đây là hai chữ được cho là khó nói ra khỏi miệng nhất trên thế giới này, nhưng đợi đến cuối cùng nói ra, Tô Hiểu Mộc ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
37 Tần Trăn hạ mi mắt, không chịu nhìn Cảnh Diễn, chậm rãi nói: “Em không biết anh đang nói cái gì. "Em thật sự không biết?" Cảnh Diễn đứng thẳng tắp trước mặt cô ta, môi mỏng mấp máy, giọng nói lạnh như băng, "Thôi, Vương Hạo còn đang chờ ở dưới lầu, anh để cho cậu ấy đưa em trở về, nơi này sau này em không cần đến nữa, Hiểu Mộc cô ấy không thích.
38 Editor: Trạch MỗThủ đô vào ban đêm mở ra phồn hoa tràn ngập các loại màu sắc sáng lấp lánh. Cảnh Diễn đứng ở ban công ngoài phòng, hai tay chống lan can quan sát cả tòa thành thị, xuyên qua ánh sáng loá mắt bóng xe cùng ánh đèn đan vào nhau, rất là mê đắm lòng người.
39 Phảng phất như thời không giao thoa, bỗng chốc đã trở về năm đó. Anh nhớ tới khi mới gặp Tần Trăn, hai bên đều chẳng qua là trẻ con choai choai, cô thấp hơn anh không ít, ôm một chú gấu con nhỏ, ngọt ngào gọi anh "anh Cảnh Diễn", nụ cười cong cong như trăng lưỡi liềm chân trời.
40 Từ sau khi đề xuất ly hôn lại bị từ chối, Tô Hiểu Mộc càng ngày càng về nhà muộn, mà Cảnh Diễn thì càng ngày càng tan tầm sớm, dần dần trở thành anh đợi cửa cô.