1 Có những thứ tồn tại trên đời này rất bình thường, nó diễn ra yên bình đến mức mình cũng phải tự hỏi tại sao cuộc đời chẳng có gì thú vị.
Ý chính ở đây, chính là nói về tôi.
2 Sau một giấc ngủ ngon lành, tôi đột nhiên bị đánh thức bởi tiếng chuông ra chơi và một bàn tay đầy yêu thương lại nhẹ nhàng vỗ má, đánh thức tôi, gọi tôi khỏi giấc nồng.
3 Tôi mở mắt nhìn lên trần nhà trắng xóa.
Vừa rồi tôi đã ngất sao?
Tôi quay sang nhìn người đang chơi điện thoại cạnh bên.
"Vân…" Kêu lên được một tiếng rõ khàn, má phải tôi lại nhói lên đau đớn.
4 Sáng sớm đẹp trời, tôi ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, cùng lúc nhâm nhi ly trà nóng, khung cảnh nên thơ của buổi sớm quý tộc.
"Vy! Có bạn thăm!"
Một câu nói làm tôi hất ly trà nóng lên người, giật mình thức giấc.
5 Tôi nắm tay con Vân, hụt hơi chạy vào lớp, may sao vừa kịp lúc cô chưa vào.
Thở phào được một tiếng, tôi mệt mỏi lết về bàn, đặt mông xuống chỗ ngồi.
6 Tưởng tượng được không? Tôi đã sống trong một tuần qua với việc ngày nào cậu "lớp trưởng" cũng hỏi bài tôi.
Nghĩ làm sao mà thông? Tôi không phải hạng nhất, càng không phải cán sự môn gì, lấy cớ gì cậu ta hỏi tôi?
Ừ, cớ chai Sting chứ gì.
7 Hôm đó con bé Vân về quê nên xin nghỉ, tôi ngồi một mình, ngặt nỗi không biết vì ăn phải thứ ác ôn gì mà bụng tôi lại đau dữ dội. Lúc đó tôi có cảm giác như sắp đẻ đến nơi, nếu không phải bình tĩnh, có lẽ tôi đã rơi nước mắt vì "thương mẹ".
8 Dù có cố bắt đầu câu chuyện thế nào đi nữa, tôi vẫn phải mở đầu bằng việc hắn ta làm phiền tôi vô cùng.
Lần trước sau khi bị tôi “bạo hành”, thường dân đã truyền tai nhau một câu truyện cực kì thú vị như này:
"Chuyện kể rằng, vào thời xa xưa nào đó, có một vị anh hùng vô cùng được lòng dân, nhất là các vị phụ nữ.
9 Nói tiếp về tiếp thị viên trong câu chuyện của mình mãi tôi cũng phát bệnh rồi. (Mà không, là "vị anh hùng mà tôi ngày nào cũng đu bám để cầu xin chút “sủng ái”" chứ.
10 Sáng sớm.
Sáng nay có tiết thể dục, vậy mà giờ tôi đang có ca trực trong toilet. Không phải tào tháo, ghê gớm hơn cơ.
Tôi bệnh rồi.
Nghe thì có vẻ nhẹ nhàng nhưng nói theo phương diện hiện thực thì là gần như mắc phải ebula vậy.
11 Nếu có đề bài nghị luận nói về thoã mãn, tôi chắc chắn sẽ lấy dẫn chứng về mình: Hà Nhật An, cô gái chuẩn bị bước qua tuổi mười sáu, người vừa trút xuống kịp thời nửa lít nước, bảo an mạng sống trong gang tấc.
12 Sáng, tôi vào lớp sớm hơn dự định, tai đỏ mặt bừng thẫn thờ đi đến chỗ ngồi.
Tôi biết là còn sớm chán mới vào tiết, nhưng vừa rồi tôi cảm thấy mình chạy còn không kịp.