1 -Buông tay!-Không buông. -Tôi nói cậu buông tay. -Không. Câu chuyện về cuộc đời của cả hai được mở đầu bằng trận cãi vã như vậy. Cụ thể là vào một ngày đẹp trời kiểu “chưa có bao giờ đẹp như hôm nay”, Dương cô nương nhà chúng ta lại quyết định ra ngoài để bắt đầu cuộc săn lùng một món đồ đẹp-độc-lạ.
2 -Ê! Bên này! Thanh vừa hô lớn vừa đưa tay vẫy vẫy về phía nó. Nó quay đầu, tiến lại chỗ con nhỏ đang ngồi. -Vừa ở CLB về à?-Ừ!Dương trả lời qua loa, tiển thể đưa mắt nhìn quanh một lượt, Thanh và Thảo, hai cái bản mặt này thì thôi khỏi cần bàn, còn Minh, à cậu còn đang theo đuổi chị Thảo nhưng vẫn chưa thành công.
3 Hắn thề có. . . có gì cũng được, từ thời cha sinh mẹ đẻ đến giờ, hắn chưa từng bị ai đánh bao giờ, mà chưa kể lại là con gái. Mà lúc này, ánh mắt Dương nhìn hắn chứa đầy lửa giận, căm phẫn không thể xé tan con người trước mặt.
4 -Mẹ nó! Trốn ở đâu rồi? Trong đêm thanh vắng vang lên giọng nữ chửi thề đầy thô tục. -Chỉ là một lũ chuột nhát chết thôi à?-Vậy sao?Phía sau vang lên giọng nói đanh thép lại có chút giễu cợt.
5 -Tại sao mẹ lại đánh cô ấy. -Con tiện nhân đó đã mách lẻo với con rồi sao?-Mẹ thử gọi thêm một tiếng tiện nhân nữa. Giọng Nam âm trầm mà lạnh lùng, ánh mắt hắn rõ ràng đang ngày càng tối lại, bà Sang uy nghiêm đã giảm đi một nửa-Con lại vì một đứa con gái rẻ mạt ấy mà lên giọng với mẹ, Nam ơi là Nam, thiên kim tiểu thư quyền quý nào có thiếu gì, con vì sao phải như vậy?-Con nói lại lần cuối nếu mẹ còn dám xen vào chuyện của con, dám làm điều tổn hại đến cô gái ấy, mẹ đừng trách.
6 -Cậu gọi tôi ra đây có việc gì?-Dương, tôi muốn xin lỗi cậu. Trang cố tình bỏ qua ánh mắt xa lạ lại có chút đề phòng của nó, tiến lại cầm tay nó, hai mắt cô đã phiếm hồng.
7 Nam buông tay, bất lực ngả người vào thành sô pha, hắn theo lời kể của bà nhắm mắt hồi tưởng, cố gắng chắp vá những mảnh kí ức vỡ vụn. Hắn thấy một cậu bé chỉ tầm 9-10 tuổi nằm trên giường bệnh, cả hai chân được quấn kín bởi lớp băng dày trắng toát, bên cạnh giường, cô bé gái cũng trạc tuổi như cậu đang nở nụ cười tươi tắn, bàn tay khéo léo gọt vỏ táo thành vòng tròn, xong xuôi còn mãn nguyện giơ ra thành quả cho bé trai xem.
8 - Cảm ơn cậu đã đưa tôi về. Dương nhanh lẹ nhảy khỏi mô tô của hắn, đưa tay tháo xuống mũ bảo hiểm. - Ừ. Hắn cười khẽ, cầm lấy mũ bảo hiểm trên tay Dương.
9 ( Ta đã trở lại với các bạn trẻ rồi đây. Chúc các bạn mùa giáng sinh vui vẻ và ấm áp. Thông báo lịch post truyện là vào các ngày 3; 5; 7; nhá)Khi Nam tỉnh dậy đã là quá trưa, đầu hắn đau như muốn nứt ra, chân tay cũng có chút nhức nhối, liếc mắt xuống nền ghế sô pha, có máu.
10 Rầm!Thảo kích động đập bàn một cái thật mạnh, sắc mặt nhỏ trở nên u tối, ánh mắt mang theo hàn ý giết người. - Tên khốn Vương Hạo Nam đó, hắn lại dám…Minh ngồi cạnh khóe miệng giật liên tục.
11 Thiếu gia Vương Hạo Nam mở cuộc họp báo công bố các bằng chứng về những vụ làm ăn phi pháp của Hạ Thị cùng tập đoàn Kim Ngọc. Chủ tịch Hạ Thị là Hạ Văn Trường và Lưu tổng bị áp giải về đồn điều tra, tài sản bị đóng băng.
12 19h30’. . . Mưa. Mưa ở Los Angioles. Mưa suốt ba ngày. Đối với một người xa quê, mưa càng làm cho nỗi nhớ trong lòng thêm cồn cào dữ dội. Trong căn phòng sa hoa, cô gái ngồi an tĩnh trước tách cà phê đã nguội lạnh.
13 -Ở đây không tiện. Vân nói vội nắm tay Nam kéo đi. Họ dừng lại ở một gốc cây cách đó không xa. -Sao? Lại sợ fan của cô nhìn thấy à?-Nam, em. . . -5 phút, tôi không có nhiều thời gian cho cô.
14 Chương 14: Tôi Yêu Cô Ấy Mất Rồi0Dương lê bước chân mệt mỏi trên đường. Nó chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình bây giờ. Xem nào, mọi thứ bắt đầu là vào chính cái ngày nó khỏi ốm và tiếp tục tới trường.
15 Người ta nói khi yêu thế giới toàn một màu hồng, điều này quả không sai. Nhưng không ai có thể ngờ rằng nó cũng áp dụng được với tảng băng lạnh lùng Vương Hạo Nam.
16 Chương 16: Đau thươngTiếng súng nổ vang lên, xé toạc màn đêm tĩnh lặng. Dương ôm lấy người con trai trước mặt, cùng cậu gục xuống đất, máu thẫm ướt đẫm lưng áo của cậu, nhuộm đỏ luôn cả tay nó.
17 Hạo Nam sáp đính hôn?Dương bật dậy khỏi sô pha, hai tay nắm chặt lấy tay nhỏ Thanh, kích động vô cùng. -Mày vừa nói cái gì?-Tao bảo cậu ấy sắp đính hôn.
18 “Thuở xa xưa khi trái đất còn ngập chìm trong đêm tối hoang sơ, những bông hoa ủ rũ nép bên nhau để tìm hơi ấm. Không gian luôn chìm trong một màn đêm u tối, vắng lặng không một tiếng chim ca.
19 - Mặn quá!-. . . . - Thế này thì nhạt quá!-. . . . - Hình như thiếu thiếu cái gì ấy nhỉ?-. . . . Dương chăm chú nhìn theo bóng dáng người con trai tất bật trong bếp.
20 Choang!- Ô sorry, mình lỡ tay làm vỡ cái bát. -. . . . . . Xoảng!- Aiiiiii, sao lại rơi được nhỉ?-. . . . . . . . . -Keng!- Chết dở, lại rơi nữa. -. .