301
Kỳ thật ông không có tâm hồn tham tiền như vậy, nhưng nếu người ta là đại tiểu thư, ông mở cửa hàng trà sữa nho nhỏ ra khẳng định là không đủ chống lại cô, vậy còn không bằng ngoan ngoãn nghe lời.
302
303
Ngày hôm sau, Uyển Tình quả nhiên đến trễ. Cả Mục Thiên Dương cũng đến muộn, cô có thể không đến muộn sao? May mà Thiên Tuyết phát hiện Mục Thiên Dương không có ra ngoài, liền gọi điện thoại giúp cô xin nghỉ phép rồi.
304
305
Thiên Tuyết thở dài, đưa tay ném vé máy bay ở trên bàn, ôm gối ôm tựa vào sô pha.
Uyển Tình rút khăn tay ra, tiếp tục khóc, khóc đến mức khóc không được nữa, ngồi ngẩn người, cái mũi vẫn cứ nhịn không được hít ra hít vào.
306
307
Uyển Tình ngồi xuống, nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn ngẩn người.
Một lát sau, Thiên Tuyết đi đến bên người cô, đưa cho cô hai vé máy bay: "Đừng đợi nữa, anh ấy đi Hongkong.
308
309
Đinh Thải Nghiên cười: “Anh cứ nói đi? Nghe nói anh phải khai trương chi nhánh công ty ở thành phố C, bận rộn chết đi rồi? Đã lâu không cùng em ăn cơm.
310
311
Thiên Tuyết chỉ vào cô (Uyển Tình), đột nhiên nói không nên lời. Nói ra thì sao? Cho cô(Uyển Tình) cười anh cô (Thiên Tuyết) si tình sao? Anh cô (Thiên Tuyết) không thể bị người ta chà đạp! Cho dù là Đinh Uyển Tình cũng không được !
“Tớ không có!” Uyển Tình kêu to, lại không biết giải thích như thế nào, đau khổ cầm lấy tóc, “Tớ….
312
313
Thiên Tuyết trằm mặt một lát: “Anh, anh đừng như vậy…. . ”
“Anh biết em tốt với cô ấy, em giúp anh chiếu cố cô ấy! Bằng không đừng trách anh thu thập em!”
Thiên Tuyết có chút sợ hãi, vội vàng tắt điện thoại.
314
315
Thải Nghiên cũng nhớ không quên, nhưng cô cũng không sợ, quét mắt liếc qua một cái, tựa như không thấy.
“Thải Nghiên đến đây. ” Mục lão gia gọi.
316
317
Uyển Tình nhu nhược lắc đầu, đi đến bên cạnh Mục lão gia, nói: “Tớ…Tớ vấp phải chân mình. ”
Mục lão gia không vui liếc nhìn Thải Nghiên, vung tay vào phòng ăn.
318
319
“A -----“ Uyển Tình quát to một tiếng, có một lực rất lớn từ phía trước kéo tới, làm cho cô có cảm giác rất sợ hãi.
Cô không biết bơi, dù cho có dãy giụa như thế nào cũng không tự chủ được từ từ bị nhấn chìm xuống nước.
320