21 Đêm tối tĩnh mịch bao phủ lấy tòa biệt viện trong Hồ gia. Nơi này có đôi phần giống với Bạch Uyển của nàng, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của không khí Xuân niên sắp tới.
22 Thanh âm gì vậy? Khó chịu. Rất khó chịu.
Bạch Hàn Băng không thể chịu nổi nữa. Nàng muốn cái âm thanh lao xao kia chấm dứt ngay lập tức. Nặng nhọc hé mở mi mắt, lờ mờ nhìn thấy có người ngồi bên nàng, bất chợt cảm giác có gì không đúng.
23 Nhuyễn tiên trên tay Dạ Phong rơi xuống đất, ánh lên màu trắng bạc diễm lệ. Hắn dừng bước trước mặt Bạch Chu Lăng, từ tốn vén vạt hắc bào sang một bên rồi ngồi xổm trước mặt Bạch Chu Lăng, ngón tay dài khẽ vuốt nhè nhẹ làn da mịn màng của ả.
24 Dạ Phong nhanh chóng thu xếp một chút rồi chạy ngay qua đại sảnh báo tin cho Hồ lão song thân. Chưa kịp mở miệng nói thì bắt gặp khuôn mặt tái nhợt của Hàn Mai, Dạ Phong có chút cảm giác bất an nhưng lại gạt đi.
25 Cũng không rõ bao lâu, tiết trời từ từ chuyển sang nóng nực một cách khó chịu, ai ai cũng cảm thấy mệt mỏi. Nhưng có lẽ lão thiên thương con dân ở Minh Uyên, đêm nào ở đây cũng có mưa rất to, tựa như gột rửa những vết bụi bẩn của cả ngày oi bức.