21 Ngươi muốn chết. . . Tàng Truy Dương giận dữ, xoay người, lao về phía Tô Phong, Mộc Linh Kiếm rơi vào trong tay, một đường kiếm cương bắn ra chém thẳng vào người Tô Phong.
22 Bay ra khỏi sơn động, Tô Phong liền phi hành thăng về hướng bắc một trăm dăm. Chọn một chỗ rừng cây khá um tùm, hắn liền hạ xuống một cành cây to và nhìn về hướng sơn động.
23 Ánh mắt Tô Phong dừng lại chỗ tiểu hòa thượng, mãi không rời đi, trong lòng đã đại khái phán đoán ra tiểu hòa thượng là người nào. Tiểu hòa thượng mới mười ba mười bốn tuổi mà tu vi đã đến Tiên Thiên tầng tám, hơn tiểu đệ Cổ Thần của Tô Phong một cảnh giới.
24 "Keng. . . " một tiếng lớn, Tề, Hàn hai người hai tay rung mạnh, thoáng giật mình, nhưng vẫn chặn được một kiếm của Tô Phong. Đợi đến khi nhìn rõ người mới đến cũng chỉ là một thiếu niên mười bốn mười năm tuổi, trong lòng mới yên tâm phần nào.
25 "Rượu ngon. . . "Tô Phong mở mắt, không chịu nổi phải lên tiếng tấm tắc, uống một ngụm ngọc quỳnh tiên nhưỡng, gần như thanh lọc toàn bộ cơ thể, loại bỏ mọi phiền não trong lòng, cùng thiên địa hoàn toàn dung hợp, rất có hiệu quả trong việc nâng cao tâm cảnh.
26 Thanh Dương Thành, tòa đại thành nằm ở cực Nam Linh Hư sơn mạch là nơi Hư Thiên Tông chọn để đón tiếp đệ tử. Tô Phong vào Thanh Dương Thành, giảm tu vi của mình xuống Hậu Thiên cảnh tầng chín, đến nơi đón tiếp một cách thành thục.
27 Vừa nhìn thấy thiếu nữ này, Tô Phong đã đại khái đoán ra nàng là Hư Tử Uyên. Nhìn thấy Hư Tử Uyên, Tô Phong rất muốn chạy tới làm quen với nàng, nhưng khổ nỗi hai người không quen biết nhau.
28 Trưởng lão áo tím đứng trước các đệ tử báo danh, nói:- Lão phu Vô Phong, trưởng lão Đô Thiên Phong Hư Thiên Tông, các vị tiểu đạo hữu, hoan nghênh đến Hư Tiên Tông! Lần này bổn tông chiêu thu đệ tử mới, lựa chọn những người xuất sắc nhất trong số các vị làm đệ tử bổn tông, các vị, chính là hi vọng của bổn tông, sẽ nhận được tài nguyên tu luyện mà các tu sĩ bình thường nằm mơ cũng không có, bổn tông sẽ ra sức bồi dưỡng, để các vị đi được nhanh hơn.
29 Tỷ đấu? Khóe miệng Tô Phong cong lên, chín mươi phần trăm trong số này đều là tu vi Tiên Thiên cảnh tầng một, đánh bại họ, quá đơn giản, tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng ba trở lên căn bản không có, có thể chạm đến cảnh giới Tiên Thiên cảnh tầng ba khi tuổi còn trẻ, hầu như đều là tư chất Tiên căn trung phẩm, sau này, đều có hi vọng đột phá tu vi Thần Hải cảnh, sớm đã trực tiếp thông qua rồi.
30 Một ánh mắt sắc như đao đột nhiên quét qua người Tô Phong, Tô Phong quay lại nhìn, cách đó mấy chục trượng, Hoàng Phủ Hạo đang nhìn hắn, ánh mắt âm lạnh, như đang nói:- Ngươi chết chắc.
31 Tô Phong đứng ở vị trí đầu tiên bên phải, hắn cảm thấy không ít ánh mắt đang hướng về phía mình. Có thân thiện, ví dụ Tôn Thường, hắn rất thích thú vị đệ tử am hiểu linh thảo kì hoa này, biết là sẽ khiến Lâm Nhược Phong giận, nhưng hắn vẫn kiên quyết giữ Tô Phong lại Bách Thảo Phong.
32 Bọn Tô Phong chọn một đại đỉnh, vác lên vai, Vệ Tử Kì nói:- Mỗi chiếc đỉnh ngàn cân đều là luyện chế đặc thù, không thể cho vào túi trữ vật, ngoài sân men theo thân núi có một con đường, các ngươi men theo con đường đó, chạy mười vòng, ta sẽ đứng ở đây ghi số, mỗi người nhất định phải dùng chân chạy, ai dám bay, hôm này đừng ăn cơm, bố trí trận pháp cấm bay trên người các ngươi, bắt các ngươi vác đủ một ngày.
33 Vệ Tử Kì nghe thấy Tô Phong nói vậy, tí thì đái ra quần. Bây giờ, hắn đang hối hận vì đã trêu phải tên tiểu sát thần này. Vệ Tử Kì lắp ba lắp bắp nói:- Sư.
34 Nói đoạn, Vệ Tử Kì phẩy tay, chín tấm hắc phù lập tức xuất hiện trong tay hắn, dán từng tấm lên lưng bọn Hoàng Phủ Cực, nói:- Đây là pháp phù cấm bay, nghiêm cấm tu sĩ phi hành, bữa sáng các ngươi không cần ăn nữa, vác đỉnh ngàn can chạy ba trăm vòng quanh Bách Thảo Phong, không chạy xong không được ăn cơm.
35 Tôn Thường nói:- Bách Thảo Phong ít người, diện tích lại rộng, có ưu điểm, cũng có nhược điểm, ưu điểm là chỗ ở của chúng ta tương đối rộng rãu, nhược điểm là khoảng cách giữa mỗi lần tuần tra ngắn, nếu như một canh giờ cần hai mươi người phụ trách tuần thị an toàn xung quanh đỉnh núi, một ngày mười hai canh giờ, là hai trăm bốn mươi người, thì nhân số Bách Thảo Phong ta chỉ có hơn ba trăm người, nên, mỗi ngày, mỗi đệ tử đều phải tuần thị một lần, còn chủ mạch Đô Thiên Phong gần ba ngàn người, mười ngày mới phải tuần thị một lần.
36 Hoàng Phủ Cực và Đặng Phi lúc nhìn thấy Cổ Thần, mắt lóe lên một tia nộ hỏa. Hoàng Phủ Cực nhìn khắp một lượt vườn linh dược, nói:- Tô Phong, xem ra ngươi ở đây nhàn rỗi quá nhỉ.
37 Hư sử tỷ? Hoàng Phủ Cực và Đặng Phi quay sang nhìn nhau, không lẽ người này là tiên nữ lục y, là thiên tài số một, đệ tử thân truyền của Hoàng Dược Tiên thủ tọa Hư Tử Uyên, mặc dù tuổi mới mười bảy nhưng nghe nói nàng đã là đan dược sư thất phẩm, hơn nữa, tu vi cũng đến Tiên Thiên cảnh tầng chín.
38 Sau khi Hư Tử Uyên rời đi, Tô Phong vẫn còng cảm giác lâng lâng mặc dù hắn biết trong truyện, Hư Tử Uyên là của Cổ Thần nhưng bây giờ vẫn chưa phải nên hắn phải tranh thủ.
39 Huyền âm tuyệt mạch là cực âm huyền khí Băng phách thần chưởng của tông chủ Băng Thần Tông hóa thành, từ lúc còn là thai nhi nó đã tồn tại trong người Hư Tử Uyên, cùng Hư Tử Uyên trưởng thành, mỗi ngày, hàn khí lại lớn thêm một chút, cho đến hôm nay, huyền âm hàn khí trong người Hư Tử Uyên còn mạnh gơn Băng phách thần chưởng cực âm hàn khí của Băng Thần Tông tông chủ gấp trăm ngàn lần.
40 Hoàng Phủ Cực chém mạnh vào vị trí bên cạnh Đặng Phi, mặc dù ra tay rất nhanh, nhưng ngay cả bóng dáng Tô Phong cũng không nhìn thấy. Mắt Đặng Phi lộ ra một tia sợ hãi, hắn và Hoàng Phủ Cực đứng cùng nhau, vậy mà Tô Phong nói đánh là đánh? Hắn đột nhiên cảm thấy, cùng Hoàng Phủ Cực đi tìm Tô Phong gây sự không phải là một lựa chọn đúng đắn, trong lòng sản sinh một tia sợ hãi.