21 Kyubi ngồi trong phòng liền mấy tiếng sau đó, ánh mắt nhìn khung diều rồi lại nhìn ra ngoài cửa. Cuối cùng vẫn chẳng có gì tiến triển thêm, Kyubi vẫn phải đành đứng dậy, tiếp tục làm công việc của mình.
22 Kyubi đi cùng Taaroutachi xuống tập hóa dưới đồi, giữa đường hai người chẳng nói thêm gì nữa. Taroutachi sợ mình nói quá nhiều sẽ làm cho người bên cạnh phát hiện, còn Kyubi cô kiệm lời, trước giờ cô không nói câu nào làm việc, nên vì vậy đó là thói quen của cô.
23 "Anh là???"
Kyubi nhìn người trước mắt từ phòng đám nhỏ Toushirou đi ra, anh nheo mắt nhìn cô trên tay còn cầm một bình rượu. Khi nghe giọng nói của cô liền cười vui vẻ, ngồi xuống, chỉ tay lên chốt mũi cô chọt chọt.
24 Về đêm, Thủ Phủ một mảnh tĩnh lặng, chỉ còn những tiếng côn trùng kiếm ăn kêu trong bóng tối. Saniwa như mọi khi tắm xong cơ thể thay bộ kimono ngủ rồi ngồi gần cửa sổ nhìn về hướng phòng Kyubi.
25 "Này, đùa sao?"
"Anh đang nói cái gì vậy Yagen-kun"
Kasen Kanesada ngồi dưới sàn gỗ, tự châm ly trà cho mình rồi nhìn sang Yagen đột ngột thốt ra câu kì lạ.
26 Huhu. . . Kyubi-chan, chủ nhân không thương tôi nữa"
Kyubi bị đột kích bất ngờ lập tức bị người khác ôm vào lòng, cô đổ đầy hắc tuyến. Hình như cô nhớ cũng chỉ có thể sống yên bình mới một ngày.
27 Bóng tối quanh con người.
Không gian bước chân giẫm lên đều là tối mịch
Liệu sẽ ánh sáng nào dẫn đường ra cái đêm sầu này đây? Toàn một nơi quá dây dơ, ở lâu một chỗ, quá lâu.
28 "Đừng bắt tôi bỏ phiếu cho ai về sự sắc bén hơn"
Kyubi thở dài, nằm dài trên cành cây nhìn trận chiến phía dưới. Theo lời Yususada nói là hiểm nghèo.
29 "Tôi nói với cô rồi. Nó chạy mất rồi kìa!"
Atsushi vội vàng xoay kiếm về phía Kyubi, tức giận điên máu lên.
"Cẩn thận, Kyubi!"
Kyubi đứng ngẩn người nhìn đứa bé muốn đánh mình, lập tức một bóng đen vội vàng kéo lấy cô hướng nơi khác tránh đi.
30 Kyubi ngồi trong phòng thở dài thường thượt, ánh mắt nhìn sang nơi hoa đào nở, hai năm liên tiếp trôi qua, hoa đào đó vẫn như vậy nở rộ. Nghe nói nó là hoa đào ngàn năm sao? Thủ Phủ này cũng nhờ linh hồn nó bảo vệ đi.
31 Kyubi trở về phòng mình sau trận viễn chinh, Saniwa biết chuyện cô bị thương nặng. Từ đó cho đến nay, ông ta không cho cô đi viễn chinh một mình dù có dùng nước mắt van xin.
32 "Hoàn hảo!"
Kyubi nhẹ rút thanh kiếm đỏ từ từ cơ thể Thiết Toái Nha ra, cô nhẹ nhếch môi cười. Tonbokiri nhìn cô lại cười vui vẻ.
"Cô hay xuất hiện những chỗ không lường nhỉ? Kyubi-san!"
"Cô làm tôi giật mình đấy!"
Honrikawa cũng cười theo.
33 Saniwa bất đắc dĩ nhìn cô gái lạnh lùng trước mặt. Anh nhớ lúc khi bước chân vào thủ phủ, bộ mặt này không phải sử dụng với anh đâu. Saniwa thở dài, không phải tính tình huyết kiếm anh không biết, mà là cố ý không biết.
34 Bây giờ đã là năm bao nhiêu rồi?
Kyubi ngồi bên cửa sổ đưa tay ra hứng những giọt mưa mùa hạ cuối mùa, lấp lánh như viên pha lê, lại dễ dàng khiến nó vỡ vụn ra như vậy.
35 Kyubi rời khỏi phòng mình nhìn đến nhóm người ở Thủ Phủ với âu phục trên người. Cô không nghĩ ở trong trang phục kimono họ đã quá đẹp rồi, hiện tại mặc lên chiến bào của nam nhân, Kyubi có nên để nhóm người này ra ngoài đường không? Có thể điều kiện thiết yếu là họ không nên đi gần cô, và bất di bất dịch là nếu bị fan cuồng bắt cóc thì thủ phạm đi cứu họ không gọi cho cô để đòi tiền chuộc.
36 Kyubi rời khỏi phòng mình lớp trời chạng vạng, Yagen đứng chờ cô dưới lầu, hôm nay không biết chuyện gì, mọi người dường như đi hết chỉ mình Yagen ở lại đợi cô, Kyubi bất ngờ nhìn cậu con trai thấp, với con ngươi đỏ đang im lặng trong góc khuất đứng đợi mình.
37 Kyubi cau mày, nghe từng lời Raito nói, cô không hiểu. Chuyện gì đang xảy ra? Cô và anh ta là hai anh em ruột cơ mà, yêu? Từ yêu của anh ta theo nghĩa nào? Từ nhỏ, Raito tính tình đã rất bất thường, lúc ôn nhu, lúc lại đáng sợ, vì vậy Kyubi không dám đến gần chơi thân với anh ta.
38 Trong một vùng quê nhỏ, thế kỉ 19 bắt đầu những cuộc cách mạng không tên nhằm các ách đô hộ bị lật đổ. Trên ngọn đôi cao kia, có một khu biệt thự nằm cô lập trên làng, nơi đó có 1 cặp vợ chồng cùng con gái họ, và vợ chồng quản gia sinh sống.
39 "Các người không thấy như thế là thiếu khiếm nhã hay sao?"
Kyubi ngẩn đầu, thằng nhóc có mái tóc xanh tối, ánh mắt hồng ngọc nhìn chắm chú về phía cô.
40 Kyubi nằm dài trên giường sau buổi ăn tối, những đống thức ăn của quý tộc chưa bao giờ đủ khẩu vị của cô, ngược lại nó chính là nhơ nhớp đến kinh tởm, nụ cười của gia đình quý tộc kia chính là thứ cô nuốt không vô nhất.
Thể loại: Huyền Huyễn, Kiếm Hiệp, Xuyên Không, Dị Giới
Số chương: 15