Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Quyển 4: Thất Tinh Đảo -- Chương 566: Thất Tâm Tuyết Liên

Chương trước: Chương 565: Trường Tàn Sát Nơi Tiên Cảnh



Dĩ nhiên đây mới là bên ngoài Ngọc Huyền Tông, thủ vệ chỗ này tự nhiên sẽ không có đệ tử trung tâm pháp lực cao thâm.

Dù như thế rải rác đây đó linh khí cực phẩm vẫn có hơn mười kiện, bởi vậy có thể thấy được chỗ không tầm thường của môn phái này.

Lâm Hiên trong mắt lóe lên vẻ kỳ lạ, từ bên hông lấy xuống một cái túi trữ vật, tay phải khẽ đưa tế trên không trung.

"Thiếu gia, đây là..."

Nguyệt Nhi ngẩn ra ngạc nhiên song Lâm Hiên không có trả lời, mà tay trái lật chuyển, một đạo pháp quyết từ đầu ngón tay bắn ra.

Túi trữ vật hấp thu xong lập tức tỏa ra quầng hào quang lớn, hào quang bay vòng trên quảng trường đem những linh khí còn lại hút vào bên trong.

Với tu vi của Lâm Hiên, pháp bảo bình thường chưa hẳn lọt vào mắt hắn, hơn mười kiện linh khí khó tránh khỏi động tâm, đem đến phường thị có thể đổi lấy không ít linh thạch.

Sau đó Lâm Hiên thở dài phất tay áo, trên quảng trường tức thì nổi lên cuồng phong đem hài cốt rải rác gom vào một chỗ.

Hắn bấm tay búng ra một viên hỏa cầu cỡ nắm tay ầm hạ xuống, hài cốt chất cao như núi bị châm đốt, khoảnh khắc đã hóa thành tro bụi theo gió phiêu tán.

"Thiếu gia..." Nguyệt Nhi lấy tay bịt miệng lộ vẻ giật mình.

"Không có gì. Ta đã lấy linh khí thì cũng nên giúp những cổ tu sĩ này an bài hài cốt coi như làm chút việc." Lâm Hiên thở dài vẻ mặt có chút đau buồn. Tiên đạo gian nan cũng không biết một ngày hắn có ngã xuống như vậy không.

Nhưng Lâm Hiên rất nhanh liền đem những ý nghĩ yếu đuối trong đầu quẳng ra ngoài. Đem túi trữ vật đeo vào bên hông đi thẳng về phía trước.

"Ồ hoa viên rất đẹp."

Xuyên qua quảng trường Lâm Hiên đi tới một khe núi rộng hơn trăm trượng, bên trong rải rác kỳ hoa dị thảo như hoa viên.

Lâm Hiên hít vào một hơi. Chỉ thấy mùi thơm thấm vào ruột gan. Trong lòng hắn vui mừng không biết nơi này có linh thảo tiên dược hay không.

Vội phát ra thần thức sục sạo bên trong, song rất nhanh hắn trở nên thất vọng, bên trong có một số dị thảo nhưng không thích hợp dùng cho luyện chế linh dược, chắc không phải dược viên của Ngọc Huyền Tông mà chỉ là hoa viên bình thường mà thôi.

Lâm Hiên lắc đầu chuẩn bị đi về phía trước, song trong lúc nhìn quanh ánh mắt lại chạm tới một gốc thực vật có chút quen thuộc.

"Ồ, đây là cây gì?"

Lâm Hiên dừng bước Nguyệt Nhi cũng tò mò bay tới, đó là một gốc thực vật không đặc sắc, nụ hoa cỡ nắm tay đã nở rộ, rất giống Tuyết Liên song màu nhụy hoa lại có chút khác lạ.

"Rất đẹp." Nguyệt Nhi hoan hô một tiếng chân mày giãn ra đầy vui mừng, thiếu nữ đắc ý định đem hái xuống.

"Đừng hái." Tiếng Lâm Hiên truyền đến tai, giọng nói lộ vẻ ngưng trọng. Nguyệt Nhi dù khó hiểu nhưng nhất thời dừng tay.

"Tại sao vậy?"

"Cây này không chạm vào được."

"Không được chạm vào sao."

"Đúng vậy, đây không phải thực vâtj bình thường mà là Thất tâm tuyết liên hoa." Âm thanh Lâm Hiên khá ngưng trọng nhưng Nguyệt Nhi nhận ra vẻ vui mừng sâu trong đáy mắt hắn.

Thất tâm tuyết liên, nếu những tu sĩ khác gặp được có lẽ không nhận ra, nhưng rơi vào trong mắt người trong nghề như Lâm Hiên lại là bảo vật vô giá!

Đây là một trong độc thảo nổi danh, tuy không thể liệt vào mười loại đứng đầu nhưng cũng là vật hiếm có.

Đừng tưởng chỉ có linh thảo mới có giá trị, một ít độc vật hiếm có so với linh thảo cũng không kém bao nhiêu. Thất tâm tuyết liên này nhất định một trong loại đó.

Lâm Hiên sở dĩ nhận ra do kinh nghiệm ở dãy Khuê âm Sơn, những năm này vì luyện hóa ma viêm, những độc thảo thu được đã dùng gần hết, nhìn thấy Thất tâm tuyết liên tự nhiên sẽ không bỏ qua.

"Nguyệt Nhi, hoa này không thể động vào, mặc dù không có thân thể nhưng nếu dính độc cũng phiền toái vô cùng."

Lâm Hiên vừa nói vừa đi lên trước quan sát độc thảo này, đã trăm vạn năm Thất tâm tuyết liên tự nhiên đã sớm trưởng thành, lúc này màu sắc đã trắng tinh.

Theo Lâm Hiên biết lúc hoa này vừa nở ra màu đen như mực, theo thời gian trôi qua độc tính thành thục ngược lại càng trắng ra. Hơn nữa hình dáng cùng Thiên sơn tuyết liên có chín phần tương tự, tu sĩ không rõ động thủ hái nghe nói độc tính có thể công chết tu sĩ Nguyên Anh kỳ.

Vẻ mặt Lâm Hiên tự nhiên càng ngưng trọng, suy nghĩ một chút từ trong lồng ngực lấy ra một cái hộp gỗ.

Dài chừng hơn một thước tản mát ra mùi thơm nhàn nhạt.. . .

. . .

Khi Lâm Hiên chuẩn bị hái thảo dược, đoàn người Kiếm U Cung rốt cục đã phá xong cấm chế, bọn họ không có phá cấm châu như Lâm Hiên nhưng Khổ đại sư cũng là lão quái Nguyên Anh kỳ, thêm hai vị Ngưng đan trung kỳ phụ trợ, mất một ít thời gian cuối cùng cậy mạnh đem tường pha lê phá tan.

Kế tiếp vì Lâm Hiên đi không kịp xóa văn tự cổ trên cửa đá, bọn họ mở dễ dàng động phủ.

Sau đó vẫn là vạn đạo vòng sáng bao quanh bọn họ, dù là Khổ đại sư lão quái Nguyên Anh kỳ cũng tránh không được bị cưỡng chế truyền tống đi.

Song không như Lâm Hiên, sau khi tỉnh lại bọn này lại bị truyền tống đến bên cạnh một hồ nhỏ đen nhánh, càng thêm quỷ dị chính là núi đá bao quanh, lối ra duy nhất lại bị chắn bởi những thiết trụ dựng thẳng to cỡ cánh tay.

"Đây là nơi nào?" Tu sĩ họ Cảnh quay đầu quan sát trên mặt đầy kinh hãi.

"Giống như thủy lao." Sắc mặt Hồng y nữ tử cũng không tốt lắm.

"Hừ hừ, thủy lao loại đại phương rác rưởi này mà nghĩ vây khốn lão phu sao?" Khổ đại sư cười nhạt, tay trái giơ lên đã bắn ra một đạo lệ quang.

Ầm ầm đâm vào trụ sắt, dù không dùng toàn lực nhưng một kích của tu sĩ Nguyên Anh kỳ há uy lực tầm thường. Thiết trụ kia nhìn như gỉ sét loang lổ vậy mà có mấy cái cấm chế lợi hại ở trên, dễ dàng đem đạo lệ mang kia phản xạ trở lại.

Loading...

Xem tiếp: Chương 567: Huyền Quy

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Cùng Quân Đi Về

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 78





Hư Vô

Thể loại: Đô Thị

Số chương: 41