Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 565: Trường Tàn Sát Nơi Tiên Cảnh

Chương trước: Chương 564: Trận Pháp Tự Tu Phục



Hắn vươn tay lên chỉ vào cổ thuẫn đang quay vòng trên đỉnh đầu, theo tiếng kim thiết vang lên thuẫn bài này đột nhiên trở nên to lớn ngăn phía trước Lâm Hiên.

Trên mặt thuẫn phát ra ánh sáng đỏ lưu động, còn có phù văn chớp động không dứt, tản ra một cỗ khí tức cổ xưa.

Vù...

Đụng phải gió lốc cổ thuẫn lắc lư không ngừng nhưng ngăn chặn công kích thành công, thấy thế Lâm Hiên thầm thở phào. Đại trận hộ phái của Ngọc Huyền Tông uy lực vô cùng nhưng đây chỉ là một ít cấm chế còn sót lại.

Đương nhiên Lâm Hiên cũng không muốn quá mất thời gian, nhận định hướng trận nhãn hắn nhanh chóng bay tới.

Lâm Hiên không biết thời điểm đang hắn phá trận, trong một cái ao trên tiểu sơn, ánh sáng tím chợt lóe vị tu sĩ tai nhọn hàm khỉ vô thanh vô tức xuất hiện.

Trong tay người này ôm một cái hộp ngọc, lộ vẻ cực kỳ trân quý, chính là phản đồ của Kiếm U Cung.

Lúc này quanh thân hắn là một tầng bảo hộ màu xanh, từ linh khí ba động mà xét, không phải là tu tiên giả cấp thấp Trúc Cơ kỳ mà là cao thủ Ngưng Đan kỳ đỉnh phong. So với Lâm Hiên còn muốn hơn nửa bậc.

Tên gia hỏa này dĩ nhiên luôn ẩn tàng tu vi.

Lúc này y đang chóng mặt bởi lực truyền tống. Sau khi điều tức một chút mới đánh giá tình cảnh chung quanh.

Rất nhanh sắc mặt y vui mừng hóa thành một đạo lam mang bay về phía chân trời.

. . .

Uỳnh!

Một tiếng vang thật lớn. Hai đạo sáng đỏ xanh giáng thẳng xuống trận nhãn. Chỉ thấy Lâm Hiên hai tay bấm niệm quyết, xung quanh thân thể hiện lên ba tầng bảo hộ điên cuồng ngăn cản các đợt phóng thích năng lượng của cấm chế.

Roét…!

Một âm thanh ghê răng vang lên phù văn cổ thuẫn bị đẩy lùi ra ngoài, nhưng Lâm Hiên đã nhân cơ hội điểm chân một cái, thân hình như quỷ mị lui nhanh về phía sau.

Lúc này Lâm Hiên liền cảm giác toàn thân phát run, cũng may Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn phóng ra hai vòng bảo hộ hai màu xanh đỏ không ngừng đan xen, cản được phân nửa lực công kích.

Lâm Hiên có chút lảo đảo hít vào một hơi pháp lực, bên trong cuồn cuộn tuôn ra đồng thời ổn định cước bộ.

"Thiết gia không sao chứ?" Nguyệt Nhi vội đưa tay ra đỡ nhưng thân hình Lâm Hiên xuyên qua nàng, trong mắt thoáng hiện một tia ảm đạm, trước khi ngưng thành Nguyên Anh nàng vốn không có thân thể.

"Không sao."

Lâm Hiên khóe miệng cười mỉm nhìn phía trước, chỉ thấy không khí lăn tăn gợn sóng, cảnh vật trước mắt phát sinh biến hóa lớn, tòa tiểu sơn đã biến mất.

Lại một quảng trường xuất hiện trước mặt.

"Huyễn thuật vừa rồi là giả." Trên mặt Nguyệt Nhi đầy vẻ hoảng hốt.

"Ừm." Lâm Hiên gật đầu, song vẻ mặt lại cực kỳ ngưng trọng.

Quảng trường này cũng dùng rất nhiều bạch ngọc tạo thành, nhưng diện tích cực lớn mắt nhìn không thấy điểm cuối, trên quảng trường mây trắng dày đặc ngăn trở tầm mắt.

Bốn phía quảng trường còn có vài quỳnh lâu điện ngọc.

Xa hơn là mấy cái lư hương vĩ đại hai tai ba chân, cao bảy tám trượng hào hùng vô cùng.

Vật này Lâm Hiên cũng không lạ gì, không ít môn phái tu tiên đều có dùng để tế thiên.

Ở giữa lại có một con sông nhỏ rộng mấy trượng đem quảng trường chia ra hai phần nam bắc.

Trên sông nhỏ mấy cây cầu bắc qua, tạo hình tao nhã tinh xảo đến cực điểm.

Mỹ lệ như tiên cảnh nhân gian, song trên mặt Lâm Hiên trái lại rất khó coi.

Nơi nơi trên quảng trường rải rác hài cốt, trên vòm cầu và bên cạnh lư hương có không ít dấu vết bị linh khí pháp bảo đánh vỡ.

"Thiếu gia, sao thế này?"

Nguyệt Nhi mở to đôi mắt đẹp, khuôn mặt đầy vẻ kinh hãi, không thể tưởng tượng được nơi nhân gian tiên cảnh này lại là một chiến trường khủng khiếp máu tanh.

"Hỏi ta, ta biết hỏi ai?"

Lâm Hiên thở dài phát ra thần thức, phán đoán sơ lược hài cốt ở đây có đến hơn trăm bộ xen kẽ nhau, từ tư thế bọn họ trước khi ngã xuống có thể đoán ra trường đấu pháp này khẳng định kịch liệt vô cùng.

"Chẳng lẽ là ngoại địch?"

"Ừm, rất có khả năng." Lâm Hiên gật đầu, hài cốt song phương hỗn tạp ở cùng một chỗ, y phục đã phong hóa thành tro bụi từ lâu, nhưng một phương chủ công một phương chủ thủ, về điểm này không khó suy đoán.

Có lẽ trận pháp hộ sơn vừa rồi cũng là bị những người này phá hư.

"Nhưng Ngọc Huyền Tông không phải môn phái ẩn thế sao, sao ngoại nhân lại công kích đến đây?" Nguyệt Nhi xoắn tay có vẻ không hiểu.

"Điều này thì có gì kỳ quái, bất cứ việc gì cũng không có tuyệt đối, thí dụ như cần chút tài liệ không thể tự cung tự cấp cho nên ra ngoài cùng ngoại giới trao đổi, người trong giang hồ thân bất do kỷ, cho dù ngươi muốn tránh xa thị phi cũng không có nghĩa là thị phi sẽ không tìm ngươi."

"Thiếu gia nói có lý."

Lâm Hiên nói xong lời này liền quay đầu nhìn chung quanh, Lâm Hiên bây giờ đang lo lắng làm thế nào để ra ngoài, hai là nơi đây có lưu lại bảo vật hay không, dẫu sao thực lực của Ngọc Huyền Tông không thể coi thường, cho dù từng trải qua hạo kiếp biến cố gì vẫn có khả năng lưu lại bảo vật giá trị.

Nghĩ tới đây, ánh mắt của hắn soi trên quảng trường tìm tòi, ngoài những hài cốt đã mục nát còn có không ít linh khí bùa chú rải rác.

Đương nhiên đã tổn hại không nhỏ. Về linh tính thì pháp bảo sẽ không vì năm tháng mà biến mất nhưng linh khí thì đã biến thành những khối sắt thường.

Trừ một số cực phẩm linh khí, đại đa số bởi vì năm tháng trôi qua uy lực giảm xuống, nghe nói thần binh lợi khí của thế tục võ lâm cũng rơi vào trường hợp này.

Loading...

Xem tiếp: Quyển 4: Thất Tinh Đảo -- Chương 566: Thất Tâm Tuyết Liên

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Tổng Tài, Anh Là Ác Bá Nam Nhân

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 45


Đỉnh Kiếm Các 4 - Bỉ Ngạn Hoa

Thể loại: Kiếm Hiệp

Số chương: 12


Hai Kiếp Đều Là Anh

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 37


Gia Sư vs Quỷ Sứ

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 23


Minh Kính Đài

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 55