Không. Không đúng, đó chỉ là đầu của quái vật, thân của nó lại cực kì giống hà mã, nhưng to hơn bình thường, to gần bằng với một ngọn núi nhỏ.
Điền Tiểu Kiếm cũng được coi như là kiến thức sâu rộng, lại chưa từng nhìn thấy một con quái vật nào to như vậy, mỗi bước đi lại làm mặt hồ nham thạch rung chuyển không ngừng.
Mặc dù từ người nó vẫn chưa cảm nhận được kinh khí, nhưng lại có một luồng hơi thở đáng sợ phát ra.
Điền Tiểu Kiếm bất giác nuốt một miếng nước bọt.
Cổ thú!
Hơn nữa còn là loại cực kì khó đối phó.
Trong lòng thầm than thở, cơ hồ như vận đen của mình lại đến đầu rồi.
Điền Tiểu Kiếm thi triển thuật thu khí, nhưng đáng tiếc vì quá muộn nên con quái vật đã quay đầu lại, ánh sáng trong mắt thấp thoáng một vẻ bạo ngược phát ra.
Nó mở to mồm, chính là một cột ánh sáng cực đại, cột ánh sáng lan toả khắp nơi, còn bao vây lấy hồ quang điện màu đen đỏ.
Vốn cơ thể họ ở trong nham thạch nhưng đối với cột ánh sáng lại không có nửa phần tác dụng ngăn cản.
Điền Tiểu Kiếm sắc mặt trầm xuống, đưa tay ra, vẽ một vòng tròn trước ngực, một phù văn huyền bí to bằng nắm đấm ẩn hiện, trong lúc hắc quang nuốt vào bỏ ra lại hoá thành một tấm chắn sắc nhọn trên dưới, chắn trước người mình.
Trong nháy mắt cột sáng đã đập vào.
Nhưng lại không có tiếng động nào, ma khí và một loại năng lượng cổ quái khác đan vào nhau, cắn nuốt lẫn nhau.
Nhìn như có vẻ đã chống lại được công kích nhưng Điền Tiểu Kiếm lại trắng nhợt mặt đi, càng lúc càng trầm xuống.
Cổ thú đáng sợ này còn kinh khủng hơn những gì mình đã tưởng tượng, dường như không thấp hơn người tu tiên nguyên anh hậu kì.
Cơ thể to lớn của đối phương đã chặn trước người, Điền Tiểu Kiếm không còn lựa chọn nào khác, cơ thể sáng lên, đi đến phía trên truyền tống trận trong các thạch trụ.
Tuy có chút không yên, không biết sẽ bị truyền tống đến nơi nào, nhưng vẫn tốt hơn là ở đây liều mạng với con cổ thú này.
Điền Tiểu Kiếm cũng là một nhân vật lợi hại, thoắt cái đã đưa ra được sự chọn lựa, tay áo phất lên, mấy tinh thạch bay ra, vây quanh tiến vào trong chỗ lõm của truyền tống trận.
Rồi hắn đưa tay là niệm chú, trận pháp đã khởi động.
Những tiếng u u truyền vào tai, một tầng ánh sáng màu vàng bao quanh lấy người Điền Tiểu Kiếm.
Cổ thú đó hiển nhiên đã mở linh trí ra, cái đầu rắn phẫn nộ cực đại, từ trong cái mồm lớn phun ra một đường mực nước tanh hôi.
Ăn mòn một cách mãnh liệt.
Tấm chắn mà bí thuật của Điền Tiểu Kiếm biến thành lại bị xuyên qua, may mà truyền tống trận đã khởi động. Trong lớp ánh sáng màu vàng, thân hình Điền Tiểu Kiếm dần dần mờ đi, rồi biến mất hắn.
..................
Ở nơi khác, Lâm Hiên và yêu ma vẫn đang giằng co với nhau.
Trận giao thủ vừa rồi như chớp điện, nhưng đối thủ thần thông như thế nào, một người một ma cơ hồ như đều đã có tính toán trong lòng.
Ánh mắt của Lâm Hiên rơi vào chỗ cánh tay đã gãy của yêu ma, ở chỗ đó không chỉ không có một chút máu chảy ra, ngược lại còn có vô số thịt non không ngừng nhúc nhích, làm cho hắn nghĩ đến Già La cổ ma trên yêu linh đảo, đồng tử không khỏi giật giật.
"Tại hạ và đạo hữu không thù không oán, các hạ thật sự muốn làm địch thủ của ta sao?" Lâm Hiên chậm rãi nói.
"Không thù không oán, lời này cũng không sai, nhưng chúng ta là người của hai tộc, từ thượng cổ đã bắt đầu thề không độ trời chung, chém giết lẫn nhau, lẽ nào còn cần phải có lý do sao?" Yêu mà cười khẩy nói.
"Nói là nói như thế, nhưng tu vi đã đến mức như chúng ta, không có lợi ích thì ai lại bạt mang đánh đến mức sống còn như vậy, đạo hữu sao lại phải làm khổ mình thế. Rốt cuộc là vì sao?" Lâm Hiên nhăn mày, không cho là đúng nói.
"Được, đạo hữu nếu đã thẳng thắn như vậy thì tại hạ cũng không cần giấu làm gì, chỉ cần giao ra di bảo của lão quái vật li hợp kì, tịa hạ có thể tha cho các hạ một con đường sống." Yêu ma cân nhắc nói, trên mặt lộ rõ vẻ tham lam, sư tử há mồm.
"Di bảo của cổ tu sĩ, đó là cái gì?"
Với tính cách của Lâm Hiên nào có thể giao ra bảo vật đã đến tay, khuôn mặt lộ ra một vẻ kinh ngạc, bản lĩnh diễn trò của hắn đương nhiên là số một rồi.
"Các hạ nếu đã không muốn hợp tác thì thôi, bản tôn tự mình động thủ sẽ lấy đi hồn phách của người."
Khuôn mặt yêu ma lộ ra một vẻ hung tợn, đang muốn động thủ thì đọt nhiên có một luồng ánh sáng chói mắt xuất hiện trước mặt, mờ ảo có một người hiện ra.
"Đây là cái gì?"
Lâm Hiên phản ứng cực nhanh, không biết kẻ đến là địch hay thù, giữ lại một đường rút cũng luôn tốt hơn.
Một đường thần niệm phát ra, Xuyên Sơn Giáp lập tức nhập vào trong mặt đất, dùng thuật độn thổ ẩn náu phía dưới.
Yêu ma ngẩn ra, cũng dừng động tác lại, trong con mắt màu trắng xám có một ánh sáng quỷ dị hiện lên, hơi thở rất quen thuộc.
Rất nhanh đã thu hào quang lại, hiện ra một thiếu niên mặc cẩm bào ngọc đới.
Điền Tiểu Kiếm!
Cho dù Lâm Hiên là thành phủ nhưng khuôn mặt cũng không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tuy hắn sớm đã nghe nói Điền Tiểu Kiếm vì li dược cung thiếu chủ mà lăn lộn sóng gió nhưng cũng không ngờ sẽ tương ngộ trong hoàn cảnh này.
Nhưng so với Lâm Hiên, vẻ mặt của Điền Tiểu Kiếm còn kinh ngạc hơn, dự tính ban đầu của lần đến Vân Lĩnh Sơn này chính là vì nhận được tin tức của Lâm Hiên, nào biết rằng chặng đường này lại đen đủi đến vậy...
Tuy hai người trong lòng hoài nghi, nhưng họ dù sao họ cũng không thể so sánh với những tu sĩ cùng cấp, trước mắt còn có đại địch.
Thân hình Lâm Hiên sáng lên, đã đến bên cạnh Điền Tiểu Kiếm, hai người là bạn là thù tạm thời chưa nói đến, nhưng lúc này tuyệt đối đang là châu chấu trên cùng một sợi dây.
"Đại ca!"
Điền Tiểu Kiếm cũng gọi một cách rất thân thiết, hai tên láu cá trong lòng nghĩ cũng na ná nhau, bất luận như thế nào cũng phải kéo đối phương xuống nước.
Cũng coi như là ăn nhập với nhau, không cần nói nhiều, đã quyết định đưa ra cách liên thủ đánh địch.
Khuôn mặt yêu ma lại hiện ra vẻ hung tàn, Bắc Minh chân quân đang làm gì vậy, chẳng nhẽ lại muốn để m liều sống chết rồi ở đó mà ngư ông đắc lợi sao?
Theo lí mà nói hai bên còn đang hợp tác, hắn sẽ không làm ra chuyện ngu ngốc như vậy đâu.
Trong lòng nghi ngờ, nhưng yêu ma không hề có chút sợ hãi, hắn nhìn ra Xuyên Sơn Giáp tuy là hoá hình hậu kì nhưng về mặt linh trí thì có chút vấn đề, không đủ để gây sợ hãi.
Toàn thân ma quang hợp lại, đã xông lên trước.
Không phải là thuấn di, dù sao hắn đã từng nhìn thấy uy lực của pháp bảo trường mác, nhưng tốc độ cũng cực mau lẹ.
Mắt Lâm Hiên hơi híp lại, sử dụng thanh hoả kiếm, hung hăng đâm thẳng xuống.
Yêu ma kêo lên một tiếng, thân hình mờ đi, tiếp theo đó huyễn hoá thành sáu thân ảnh khác.
Bất luận là tướng mạo vóc dáng, đều hoàn toàn giống với yêu ma, thậm chí linh áp cũng là nguyên anh hậu kì, cũng không biết hắn đã dùng bí pháp gì.
Tiếp sau đó nhưng yêu ma đồng loạt giơ tay lên, sáu loại pháp bảo trong tay chúng hiện ra.
Lần lượt là đao, kiếm, thương, roi, kích và vòng.
Sau thân ảnh gầm lên rồi tản ra, chia nhau đánh vào Lâm Hiên và Điền Tiểu Kiếm.
Vốn hai người đánh một, nhưng bây giờ tình thế đã xoay chuyển, rơi vào vòng công kích của địch.
"Đây là bí thuật gì vậy, huyễn ảnh sao?"
Trong đầu Lâm Hiên thầm niệm trong đầu, nhưng rất nhanh đã cảm giác được có điều không đúng.
Lúc này phái trước hắn và hai bên trái phải có ba yêu ma, nhưng Lâm Hiên lại không cảm thấy được con nào là giả.
Còn nhớ khi ở yêu linh đảo, Tuyết Hồ Vương cũng dùng thuật phân thân, chẳng lẽ đây là lại thần thông tương tự?
Tuy chỉ là phỏng đoán nhưng Lâm Hiên vẫn dám thử một chút.
Tay áo phất lên, vong cửu thêin minh nguyệt đã bay ra, vô số hoàn ảnh hiện lên, hình thành cơn lốc xoáy trắng mù, bao lấy người mình.
Chiêu thức này vừa có thể công kích địch đồng thời còn có thể dùng để bảo vệ cơ thể.
Điền Tiểu Kiếm cũng rơi vào một thế bị tấn công như vậy.
Tên tiểu tử này trong mắt đã sáng lên một chút mê hoặc, u minh toái tâm kiếm huyễn hoá ra quỷ ảnh trùng trùng, đập mạnh vào!
Dù sao cũng trốn không kịp nữa.
Oàng!
Một tiếng nổ cực lớn vang lên, lần này đã thể hiện rõ sự khác biệt thực lực giữa Lâm Hiên và Điền Tiểu Kiếm, hai người đều bị ba con yêu ma bao vây tấn công.
Lâm Hiên ở bên này cơ hồ như dùng lực với địch, cơn lốc mù mịt đó thậm chí còn đánh bật đối phương ra.
Còn Điền Tiểu Kiếm lại hiện rõ sự khó khăn hơn nhiều, u minh tuy chưa bị phá vỡ, nhưng quỷ ảnh chớp mắt đã lại tiêu diệt được hơn phân nữa, khuôn mặt hắn hoàn toàn không còn sắc máu, rõ ràng ít nhiều đã bị nội thương.
"Ý!"
Nhưng yêu ma lại càng ngạc nhiên hơn, thuật vừa rồi mà hắn dùng được gọi là thần thông ma đạo "thuật phân thân lục nguyên. Linh áp là giả nhưng thực lực của mỗi hoá thân đủ để so sánh với tu sĩ trung kì đỉnh cao
Lâm Hiên có thể tiếp được thì không có gì kì lạ, dù sao thực lực của hắn lớn hơn tên tiểu tử kia, cũng không kém đại tu sĩ mấy phần.
Nhưng tên láu cá họ Điền kia chẳng qua chỉ là tu sĩ sơ kì, vừa rồi lại có thể đối kháng được ba tên ma ảnh trung kì đỉnh cao...
Thần sắc yêu ma sầm xuống
Cho đù không phải vì di vật của lão quái vật li hợp kì thì hắn cũng định đuổi cùng giết tận hai kẻ này. Bây giờ đã có thực lực như thế này thì đợi đến lúc chúng tiến giới lên nguyên anh hậu kì, thì nguy hiểm sẽ càng manh nha, người yêu không thể cả hai cùng tồn tại.
..................
Ở phía kia.
Vũ Vân Nhi độn quang chậm lại, dừng xuống, đám ma vân lại chặn trước mặt nàng.
Không có đường thoát, khuôn mặt thiếu nữ sợ không còn chút máu lại ép mình phải bình tĩnh lại, nếu như Lâm sư bá thân mình còn lo chưa xong, muốn sống sót thì chỉ còn dựa vào chính mình.
May mà đám ma vân tuy đáng sợ nhưng từ áp khí có thể thấy cũng chỉ là ngưng đan kì thôi.
Thiếu nữ cắn chặt răng, phất tay áo lên, sử dụng pháp bảo.
Đó là một thanh kiếm nhỏ trong suốt, nhìn thì giống như dùng thuỷ tinh làm ra vậy.
Người thiếu nữa này tuy là môn hạ của Âu Dương Cầm, nhưng dù sao cũng chỉ có hơn 20 năm, cho dù tư chất không tồi, âm ba công lại không thuần thục thì với những tình huống bình thường đều sẽ dùng pháp bảo khác.
Ma vân đó thu lại, giống như bị thứ gì đó hút vào vậy, một quái vật đang sợ hiện thân ra.
Mồm rộng đầy răng nanh, mắt to như cái chuông đồng lớn vậy, trên đầu còn có hai cái sừng cong cong, rất giống của con dê.
Lè cái lưỡi màu đỏ ra, không ngừng chảy nước miếng, trông vừa độc ác vừa đáng sợ.
Vũ Vân Nhi chưa từng tiếp xúc với loại ma vật này bao giờ, lòng thấp thỏm bất an chỉ cần nghĩ cũng biết.
Nhưng sợ hãi cũng chẳng có tác dụng gì, người thiếu nữa này có nén lòng và đưa tay ra.
Linh quang của thanh kiếm trong suốt đó sáng lên, mấy đường kiếm khí bắn ra, nhưng quái vật coi như không thấy, kiếm khí đã bị nó đánh tan.
Vũ Vân Nhi vô cùng ngạc nhiên, vội vàng dùng thần niệm điều khiển tiên kiếm đâm vào cổ đối phương, kiếm khí không có tác dụng nhưng pháp bảo bản thân lại không phải là dễ đối phó.
Nhưng quái vật mở mồm ra, một làn khói đen phun ra, tiên kiếm bị bao vây bên trong, lại mất linh, mất hết linh tính.
Tiếp theo đó thân hình quái vật sáng lên, đã tới trước mặt Vũ Vân Nhi, móng vuốt ma quái đưa ra, nắm lấy đầu nàng...
Đường đường là một tu tiên ngưng đan kì lại như là bùn đất, lập tức Vũ Vân Nhi như muốn tiêu tan mất, một cột sáng lại từ trên trời rơi xuống.
Quái vật đang phồng to lại dễ dàng bị đâm xuyên qua, rồi ma khí trên người nó tiêu tan chảy ra như nước, hoá thành hư vô.
Tìm được đường sống trong cái chết, khuôn mặt Vũ Vân Nhi đầy sự vui mừng, liền ngẩng đầu lên nhìn về đám mây trắng phía xa xa.
Vẻ mặt đầy cung kính nói: "Đa tạ ơn cứu mạng của tiền bối..."
Miệng nói như thế nhưng trong lòng Vũ Vân Nhi lại có chút kinh hãi nổi lên, tại sao lại đến một lão quái vật nguyên anh kì, hơn nữa cảm giác mà hắn cho mình còn vượt qua cả Lâm sư bá.
Trong lòng thấp thỏm không yên, nhưng trên khuôn mặt lại hoàn toàn không lộ ra một chút nào.
"Ơn cứu mạng, chưa chắc..."
Trong đám mây trắng lại truyền ra một tiếng nói thấp trầm, không mang ý tốt.
Sắc mặt Vũ Vân Nhi thoắt cái trắng bệch ra, nhưng trước mặt đại tu sĩ nào có chỗ trống cho nàng trốn, từ trong đám mây trắng bay ra một yêu phong, linh quang hộ thể của Vũ Vân Nhi hoàn toàn không còn tác dụng, sắp ngất đi.
Tiếp theo đám mây tản rời, lộ ra một người mặc áo học trò.
Xem ra chỉ khoảng 17, 18 tuổi, còn nhỏ hơn so với Lâm Hiên, làn da trắng như ngọc, nhưng đầu tóc lông mày lại trắng như tuyết mùa đông.
Chính là vị thành chủ Bạch Thạch, lão quái vật Bắc Uyên có nửa dòng máu yêu.
Hắn tuy hợp tác với yêu ma nhưng lại không thể toàn tâm toàn ý.
Không gian độc lập này lại xuất hiện bảo vật li hợp kì tu sĩ, càng làm cho hắn sản sinh ra ý đồ tham lam muốn độc chiếm bảo vật.
Yêu ma thi triển bí thuật thu địa, đi trước chặn tên nguyên anh trung kì, nhưng Bắc Minh chân quân lại âm thầm thay đổi phương hướng.
Tục ngữ nói: Hư là thực, thực là hư. Theo hắn nghĩ đối phương có khả năng đang dụ địch rồi đưa bảo vật giao cho nha đầu ngưng đan kì này mang đi.
Vì thế hắn đã đi theo sau, dễ dàng tiêu diệt yêu ma phân thân, rồi bắt Vũ Vân Nhi.
Tay áo phất lên, một quang hà bay vút ra, túi trữ vật ở eo Vũ Vân Nhi đã rơi vào tay hắn.
Đem thần thức nhập vào, rất nhanh đã nhăn mày, bên trong nào có bảo vật mình cần tìm.
Rốt cuộc là mình đã dự liệu sai, hay là nha đầu này đã đem bảo vật cất ở nơi khác?
Trong ánh mắt của Bắc Minh chân quân hiện ra vẻ tàn ác, đang muốn thi triển thuật thu hồn thì đột nhiên lại ngẩn ra, đưa ánh mắt nhìn lên tay phải của Vũ Vân Nhi.
Cổ tay trắng như ngọc, nơi gần với bàn tay lại có một bông hoa mai nhỏ.
Đỏ sẫm như máu!
Đây là...con cháu của Vũ gia?
"Không sai, chỉ có tử tôn chính hệ của Vũ gia trên người mới có đánh dấu hoa mai này."
Bắc Minh chân quân thở dài, vẻ bạo ngược đã tiêu tan dần.
Kẻ tu tiên tình người bạc bẽo, Bắc Minh chân quân càng không thể nói là loại tốt đẹp gì, nhưng người xấu cũng có mặt tốt.
Hắn là như vậy!
Vì cơ thể nửa người nửa yêu, cho nên khi hắn đại đạo chưa thành, ở tu tiên giới đã chịu rất nhiều sự coi thường và truy sát, mà tổ tiên Vũ gia lại tứng cứu hắn.
Thậm chí còn truyền đạo pháp cho hắn, có thể nói như thế này, nếu không gặp được vị Vũ tiền bối thì hắn cho dù không có chết cũng tuyệt đối sẽ không có tu vi thâm cao như ngày hôm nay.
Uống nước nhớ nguồn, huống hồ trong kí ức của Bắc Minh chân quân nghìn năm trước, người đã từng có ơn với hắn chỉ có một người này.
Ít nên đương nhiên càng trân trọng, cho nên hắn không muốn hại con cháu Vũ gia.
Huống hồ sau khi trở thành thành chủ Bạch Thạch, hắn đã ngầm thăm dò và biết được một số bí mật của Vũ gia.
Năm đó hắn cảm thấy kì lạ vì mình là nhân yêu lưỡng tộc mà bị bất dung, trong tu tiên giới cơ hồ như mọi người đều muốn đánh, tại sao vị Vũ tiền bối này lại có sự coi trọng với mình như vậy.
Hoá ra Vũ gia bên ngoài là tu sĩ loài người, nhưng thực ra cũng có huyết thống yêu tọc, hai bên có thể coi là đồng bệnh tương liên.
Thấy Vũ Vân Nhi đã ngất đi, tuy không muốn giết nàng, nhưng đương nhiên sẽ không có lý do gì mà bỏ qua bảo vật cả.
Thu hồn là phương pháp đơn giản nhất, có điều tổn hại đối với thần niệm là quá lớn, nhưng không sao, thân là đại tu sĩ nguyên anh hậu kì, chuyện nhỏ này không làm khó được Bắc Minh chân quân.
Tay áo lại phất lên, một đường quang hà bay ra, cơ thể xinh đẹp của Vũ Vân Nhi được bao phủ trọn lấy, thiếu nữ này rõ ràng còn hôn mệ nhưng cơ thể tự động ngồi dậy một cách lạ thường.
Bắc Minh chân quân vẻ mặt lộ ra sự hài lòng, thi triển thuật dẫn mộng.
Cái gọi là dẫn mộng ý nghĩa giống như cái tên, có chút giống như thuật thôi miên, có điều cao thâm hơn nhiều, cơ hồ có thể từ trong miệng đối phương mà biết được những điều mình muốn.
"Nguyên anh trung kì tu sĩ là ai?"
"Lâm sư bá..." Vũ Vân Nhi hai mắt vô thần mở ra.
"Lâm sư bá?" Bắc Minh chân quân ngẩn ra, tiếp theo vẻ mặt lại trở nên đáng sợ: "Các ngươi phải chăng là đã lấy được bảo vật của li hợp kì tu sĩ, giấu nó ở đâu rồi?"
..............................
Ở nơi khác.
Yêu ma và Lâm Hiên cùng Điền Tiểu Kiếm đang đánh nhau như bốc lửa.
Hi tên tiểu tử này cũng coi là được mở mang tầm mắt, một nguyên anh trung kì, một nguyên anh sơ kì, báu vật thần thông lại hoàn toàn không bình thường, mình đã dùng thuật phân thân lục nguyên mà mỗi phân thân đều có thần thông đỉnh cao của trung kì, nhưng với tình hình như vậy mà 6 đánh 2 vẫn không thể giết được chúng.
Lại đến lúc giao thủ, hai bên tản ra, 6 hoá thân tập trung lại ở giữa, yêu ma nguyên anh hậu kì hiện ra.
Lâm Hiên không gặp trở ngại gì lớn, thậm chỉ còn chiếm chút thế thượng phong, nhưng Điền Tiểu Kiếm bên cạnh lại nhổ cả máu ra.
"Ngươi không sao chứ?"
Bình tâm mà nói, Điền Tiểu Kiếm sống hay chết Lâm Hiên không quan tâm, nhưng lúc này hắn không muốn mất đi một trợ thủ mạnh, đang suy nghĩ có cần gọi thi ma ra không thì tên tiểu tử này lại xuất hiện trợ giúp.
Điền Tiểu Kiếm giơ cổ tay ra lau vết máu trên miệng: "Có lão đại ca quan tâm, tiểu đệ sẽ chống chọi được."
Lâm Hiên mày hơi nhớn lên, tuy tiếp xúc không nhiều với Điền Tiểu Kiếm, nhưng cũng có mấy lần hợp tác, trong mắt hắn tên tiểu tử này không phải là nhân vật vì chịu mất thể diện mà được sống, lẽ nào nói hắn vẫn còn có đường thoái lui gì đó.
Trong đầu thầm nghĩ như vậy, giọng Điền Tiểu Kiếm lại truyền vào tai: "Đại ca, tên yêu ma này hình như là còn một đồng bọn, nhân lúc hắn chưa tới chúng ta hợp sức nghĩ cách diệt tên này trước."
Nguyên thần đệ nhị của mình và hóa thân bên ngoài đều bị huỷ trong tay yêu ma, Điền Tiểu Kiếm đối với hắn đương nhiên là hận đến thấu xương.
"Lời nói quả không hổ danh!"
Lâm Hiên còn chưa mở lời, thì tên yêu mà đã cười điên cuồng: "Tiểu bối, chỉ dựa vào hai ngươi mà muốn giết ta sao, xem bản tôn thu hồn phách bọn ngươi đây."
Đối diện với lời chế giễu của đối phương, Điền Tiểu Kiếm không chút phản bác lại, có phải là tự thổi phồng đại khí hay không thì chờ đánh mới biết.
Bình tâm mà nói, lúc này trong lòng hết sức phức tạp.
Vốn khi biết Lâm Hiên là nguyên anh trung kì tu sĩ, hắn đã ngạc nhiên lắm rồi, nhưng lúc đó lại không có chút ngưỡng mộ gì.
Dù sao nhưng tu sĩ trung kì bình thường cho dù là ở đỉnh cao thì cũng không phải là đối thủ của mình.
Nhưng lần liên thủ này lại cho hắn thấy bảo vật thần thông của Lâm Hiên giống mình, không thể so sánh được.
Ghê tởm!
Tại U châu chính là như thế, họ Lâm này luôn đè áp mình, vốn tưởng rằng sau khi thiên địa dị biến, chính mình gặp kỳ ngộ, không nghĩ tới lại vẫn không bằng hắn.
Điền Tiểu Kiếm vừa ngưỡng mộ lại vừa đố kị, nhưng từ góc độ khác, lại vừa cảm giác hết sức vui mừng, đối mặt hậu kỳ yêu ma, thực lực Lâm Hiên càng mạnh, càng có lợi đối với chính mình, cũng may hắn cũng có đòn sát thủ.
Trong mắt Điền Tiểu Kiếm, mơ hồ hiện lên một tia nổi giận, vươn tay giật tại bên hông một con linh thú túi được hắn sử dụng lên.
Một đạo pháp quyết đánh vào bên trên.
Kịch kịch
Miệng túi ào ào mở ra, âm khí dày đặc phiêu tán ra, trong nháy mắt, đã khoách triển tới vài dặm mét vương, bao phủ cả một vùng lớn gần đó vào bên trong.
“Đây là cái gì?”
Yêu ma trên mặt lộ ra chút vẻ kinh ngạc, chỉ thấy trong đám âm khí đầy trời ấy mơ hồ có một quái vật. Nguyên anh cấp áp linh trào phun ra.
Điền Tiểu Kiếm hai tay như hồ điệp xuyên hoa vung múa, con quái vật rốt cục cũng bay vút ra từ trong đám khí âm u, thân dài hơn trượng, tướng mạo lại cực kì cổ quái, nhìn qua, trông giống như là một sinh vật đem gấu, sư tử, giao long, cả mã nhữu hợp lại…
Toàn thân tản mát ra sát lệ khí hung ác.
“Quỷ thú!”
Lâm Hiên cùng yêu ma đều là những kẻ có kiến thức rộng rãi, hiển nhiên liếc mắt nhìn quái vật là nhận ra, tuy nhiên phản ứng lại không giống nhau.
Cảm giác Lâm Hiên thị ngoài ý liệu, theo lí mà nói, mặc dù nhiều năm chưa thấy, nhưng trong tu sĩ cùng tuổi, có thể sánh vai với mình không nhiều lắm, vừa hay Điền Tiểu Kiếm xem như là có thể.
Tiểu tử này quả nhiên không có làm cho mình thất vọng, thủ đoạn nhiều không kể hết, lại nuôi dưỡng được quỷ thú đáng sợ như này.
Về phần yêu ma, ngoài ý muốn sau lại là khinh thường thành phân chiếm đa số, chính là một nguyên anh lúc đầu giúp đỡ, há có thể sử dụng?
Điểm này, Lâm Hiên cũng nghi hoặc trong lòng như vậy.
Chiến đấu của loại cấp bậc, nguyên anh bình thường giúp đỡ lúc đầu, quả thật khởi không có tác dụng gì, đây cũng là vì sao hắn cũng không gọi xuất thi ma.
Về phần Điền Tiểu Kiếm cũng là lúc đầu… Khụ khụ, tiểu tử đó đương nhiên không có thể quơ đũa cả nắm.
Nhìn thấy đối phương vẻ mặt khinh thị. Điền Tiểu Kiếm khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra sự chê cười.
Thân thủ nhất chiêu, con quỷ thú chợt lóe lên, dĩ nhiên giống như chủ nhân bổ tới.
Hai tên theo sau đụng cùng một chỗ, hợp nhị làm một.
Không sai, thật là dung hợp.
Vô số âm khí đỏ như máu, từ trong thân thể Điền Tiểu Kiếm phá xác ra, phía sau hắn, càng hiện ra một hư ảnh người thật lớn.
Mà khuôn mặt vốn thanh tú của Điền Tiểu Kiếm, lại càng hiện ra vẻ thống khổ vô cùng, ngũ quan cũng vặn vẹo cùng một chỗ, hai tròng mắt lồi ra, trong miệng lại mọc ra những chiếc răng nanh sắc nhọn.
Bùm bùm, quần áo căng phồng lên, phá rách ra, từ khuỷu tay đến gương mặt, mơ hồ có quỷ dị lân phiến hiện ra, nhưng càng thêm đáng sợ hơn lại là trước ngực hắn,đột nhiên hiện ra một mặt quỷ hung dữ.
Con ngươi màu trắng chuyển động , miệng lúc mở lúc đóng, từ hình thái đáng sợ mà nói, Điền Tiểu Kiếm giờ phút này, không hơn gì nguyên anh hậu kỳ yêu ma kia.
Cho dù là Lâm Hiên, cũng có chút ngạc nhiên đến rợn mắt há hốc mồm.
Mà khí thế của Điền Tiểu Kiếm lại càng tăng vọt, cứ nhiên đưa ra một cái cảnh giới, linh áp đó… Quả thật là người tu tiên nguyên anh trung kỳ.
Đây là cái bí thuật gì?
Lâm Hiên thật sự chưa bao giờ nghe qua người tu tiên còn có thể cùng nuôi dưỡng linh thú hợp lại thành một.
Khác với sự kinh ngạc của Lâm Hiên, yêu ma đã nhận vẻ chê cười, trên mặt hiện ra vài phần nghiêm nghị.
“Dung linh, cái phép thần thông này trong thời kỳ thượng cổ không phải sớm đã thất truyền rồi sao?"
Tu tiên thuật, nguyên xa chảy trường, chủng loại càng đa dạng, truyền thuyết thời thượng cổ kể rằng, vẫn còn có những người tu tiên chuyên môn nghiên cứu phương pháp ngự thú.
Những người này, tư chất cũng không xuất chúng, sử dụng cách tu luyện bình thường rất khó lấy được được thành tựu gì, nên họ nghĩ tới việc mượn ngoại vật, ví như nói huấn luyện linh thú vi chiến đấu cho chính mình.
Nhưng không bao lâu, trào lưu này không được sử dụng nữa, điều này là rất bình thường, thực lực của chính mình không cao, làm thế nào mà nuôi dưỡng được những linh thú lợi hại?
Tuy nhiên bọn họ vẫn nghiên cứu ra một ít thành tựu hữu dụng.
Uy lực lớn nhất không quá dung linh.
Danh như ý nghĩa, chính là phương pháp đem linh thú dung hợp với chủ nhân, vì thế thông qua sự gia tăng, làm cho thực lực tăng vọt.
Nghe qua thì hết sức hấp dẫn, nhưng mà cũng không phải linh thú nào cũng có thể dung hợp, điều kiện hết sức ngặt nghèo, bình thường cũng phải dùng chính máu mình để nuôi dưỡng, nếu sơ xảy chút, thậm chí lại có khả năng ảnh hưởng đến mình.
Nói tóm lại, hạn chế của dung linh rất nhiều. Nhưng một khi luyện thành, uy lực cũng không phải nhỏ, thực lực có thể tăng lên nhiều hơn một một cảnh giới.
Như nói Điền Tiểu Kiếm, hắn rõ ràng kết anh không bao lâu, lúc này lại là trung kỳ hóa chân giới thật, thậm chí tới gần trung kỳ đỉnh phong, so với Lâm Hiên lại thắng thế hơn một chút.
Cảm ứng được khí thế tăng vọt của Điền Tiểu Kiếm, yêu ma trong nháy mắt tán loạn, nhìn hắn một cái, lại nhìn Lâm Hiên bên cạnh, vẻ mặt thực sự nghiêm túc lên.
Hai tên này, cộng thêm Xuyên Sơn Giáp, sợ rằng chính mình chưa chắc đã là đối thủ !
Tình thế nghịch chuyển, nhưng rất nhanh, vẻ mặt ba người lại vừa ổn định lại.
Yêu ma thở phào nhẹ nhõm, mà Lâm Hiên cùng Điền Tiểu Kiếm lại cùng kinh sợ.
Một tên biến hóa hậu kỳ khác, lại vừa lúc bay nhanh tiếp gần đến phía này, hai người mặc dù không biết là thạch thành chủ, nhưng biết rõ ràng địch không phải bạn.
Lâm Hiên thở dài, phát ra một đạo thần niệm.
Ra lệnh Xuyên Sơn Giáp đi trước ngăn cản đối phương, dù sao hắn cũng là yêu tộc hóa hình hậu kỳ, cảnh giới cũng không thua kém đối phương.
Mặc dù linh trí chưa mở ra, nhưng trì hoãn thời gian hẳn là không có vấn đề quá lớn.
Xuyên Sơn Giáp sử dụng chính là phương pháp độn thổ. Nhưng linh lực bàng bạc đó, hiển nhiên không thể gạt được thần thức của Điền Tiểu Kiếm, trên mặt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc nghi ngờ, liếc mắt nhìn Lâm Hiên một cái, sau đó ánh mắt đã tập trung vào bên trên cường địch trước mắt.
Tay phải vừa nhấc đã nắm chắc u minh toái tâm kiếm.
Mở rộng miệng, một đoàn âm khí âm u phun lên phía trên.
Ô.
Phảng phất như vạn quỷ cùng gào khóc, sau đó âm phong trong không khí nổi lớn, liền hình thành một suối âm khí chảy siết, theo sau đó bay ra vô số khô lâu nhiều đến hàng ngàn.
“Đây là…”
Điền Tiểu Kiếm thân tu vi, đến từ huyền ma, bí thuật quỷ này, không chỉ là công pháp chủ tu của Nguyệt nhi, Lâm Hiên chọn lựa lợi hại, cũng tu tập giống nhau, đối với đủ loại quỷ dị thần thông bên trong, hiển nhiên cũng không xa lạ, lúc này trên mặt toát ra vài phần kinh ngạc, Điền Tiểu Kiếm hắn, sợ rằng đã không còn thấp dưới cực ác Ma tôn năm đó....
Vạn quỷ truy hồn!
“Tật!”
Chỉ thấy Điền Tiểu Kiếm thần sắc ngưng trọng chỉ thẳng vào phía trước, đám khô lâu liền hướng vào giữa hợp lại, đương nhiêu là tổ hợp sắp hàng một cách có quy luật.
Âm phong bi thảm, một đầu quỷ lớn tới hơn ba mươi trượng xuất hiện.
Quan sát kĩ thì quỷ đầu đó chính là do đám khô lâu dày đặc sắp hàng tạo thành, làm cho người ta xương cốt rụng rời.
Lâm Hiên hít vào một hơi, lúc này đối mặt cường địch, hắn cũng không có đạo lý cất giấu dịch trứ, thực lực Điền Tiểu Kiếm như thế, chính mình nếu không thi triển thần thông ra hết, thực sự mới có khả năng diệt chết yêu ma trước mắt.
Lâm Hiên cũng biết Xuyên Sơn Giáp không thể ủng hộ được lâu.
Hai tay hợp lại, liền thu cửu thiên minh nguyệt hoàn vào trong túi, động tác này, làm cho địch hữu song phương cũng phải chú ý.
Nhưng Điền Tiểu Kiếm không nói gì thêm, cùng người thông minh hợp tác là nhẹ nhàng nhất, hắn biết Lâm Hiên sẽ không làm ra cử động ngu xuẩn gây cản trở.
Quả nhiên, chỉ thấy Lâm Hiên tay trái vừa lật, hiện ra phù lục trong lòng bàn tay.
Một linh lực kinh người theo đó tản ra.
“Đây là…”
Yêu ma trợn tròn mắt, nghiến răng nghiến lợi phát ra: "Phù bảo!"
Điền Tiểu Kiếm trừng mắt nhìn, và nhìn chằm chằm vào bảo vật trong tay Lâm Hiên, đây là thứ mà ly hợp kỳ tu sĩ mới có thể luyện chế.
Nhất thời, Điền Tiểu Kiếm có chút nhụt chí, hắn cảm thấy bảo vật thần thông của mình đã rất cao không bậc tu sĩ nào có thể sánh bằng, nhưng mà nhưng lại lại một lần nữa lại bị Lâm Hiên áp chế.
Chẳng lẽ nói, mình chủ định không bằng hắn?
Cả người nổi lên một cảm giác vô lực, nhưng Điền Tiểu Kiếm rất nhanh đã gạt suy nghĩ này sang một bên, giải quyết địch trước mắt rồi tính.
Về phần Lâm Hiên, dù sao hai người chưa bao giờ phản bội nhau, thời gian còn dài, kẻ cười cuối cùng mới là người thắng, Điền Tiểu Kiếm lại không phải là kẻ dễ dàng từ bỏ.
Bên kia, dùng dẫn mộng chi thuật, Bắc Minh chân quân chiếm được đầu mối từ trong miệng trong miệng trong miệng Võ Vân Nhi, tiểu tử họ Lâm quả nhiên đã đạt được bảo vật yếu hợp kỳ lão quái.
Vậy nên hắn không hề trì hoãn nữa, cấp bách chạy đến.
Sợ trì hoãn thời gian dài, yêu ma sẽ diệt giết chết đối phương, nuốt trọn bảo vật cùng độc điệu.
Độn tốc tồn tại của nguyên anh hậu kỳ không hề nhỏ, cho dù cách xa nhau hơn trăm dặm cũng chỉ cần một chút thời gian, tuy nhiên vừa mới bay đến nửa đường, vẻ mặt hắn đột nhiên cứng đờ, ngừng lại.
Vung tay lên, một cột sáng trượng hứa thô xuất hiện, hung hăng bắn về phía mặt đất.
Ầm!
Bụi đất bay lên, linh áp từ trên trời giáng xuống, theo sau đó trong không khí, nhiều ra một bóng lớn, mở miệng ra, tỏa ra yêu phong cuồn cuộn như hải triều, hướng về đối thủ mang mà ào đến.
Bắc Minh chân quân hừ một tiếng, thân hình chợt lóe sáng, đã tránh được sang một bên, sau đó mới nhìn chăm chú phía đối diện.
Xuyên Sơn Giáp xuất hiện ngay trước mắt, đúng lúc bọn hắn cảm ứng được sự tồn tại hóa hình hậu kỳ.
Bắc Minh chân quân nhíu mày, thoáng cảm thấy có chút kỳ quái, sao đối phương không hóa thành hình người, phải biết rằng thực lực họ tới mức này rồi đều thích tồn tại hình thái loài người.
“Đạo hữu.”
Nếu đã là đối thủ của đồng thị hậu kỳ, hắn hiển nhiên không có ý định coi thường làm xằng, đã chuẩn bị lời ngon tiếng ngọt, tìm hiểu một chút chi tiết về đối phương.
Thấy Lâm Hiên lấy ra phù bảo, yêu ma nguyên anh hậu kỳ cũng không dám tái trì hoãn, nếu thật sự làm cho hai người này thi triển thần thông ra hết, chính mình cũng không dễ ứng phó.
Trên mặt hắn hiện lên một vẻ dữ tợn:" Được, được lắm, không ngờ hai kẻ hậu bối nhỏ bé cũng muốn bổn tôn động chân công phu, các ngươi sẽ hối hận."
Lời còn chưa dứt, tiếng vang bùm bùm của đám khô lâu bạo truyền vào lỗ tai, tăng vọt lên phía sau thân thể của hắn.
Cao chừng mười trượng, nhìn qua giống như ngọn núi nhỏ.
Thuật cực đại!
Lâm Hiên cùng Điền Tiểu Kiếm đều nhận ra chiêu số này, quả nhiên không hổ là lão quái vật nguyên anh hậu kỳ, dễ dàng có thể thi triển loại bí thuật này.
Gầm!
Đối phương đột nhiên ngẩng đầu lên, phát ra một tiếng rống to, rõ ràng là âm sóng vô hình, nhưng lại giống như thực chất, bắn nhanh hướng về hai người.
Lâm Hiên nhướn mày, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, chiêu này kể ra có chút giống như phật môn sư tử hống, nhưng mạnh hơn bá đạo rất nhiều, nếu cứ phóng thẳng ra ngoài thì thật là ngu xuẩn.
Thân hình chợt lóe lên, Lâm Hiên đã triển khai cửu thiên vi bộ, đồng thời đem theo một đạo pháp quyết ở phía trước, ô kim long giáp thuẫn xoay tròn xoay tròn, lại hóa thành một tấm mạng che phía trước mặt.
Điền Tiểu Kiếm phản ứng cũng không chậm, một đoàn âm phong tuôn ra, bao lấy hắn, đồng thời rút về phía sau, mặc dù tốc độ không bằng Lâm Hiên, nhưng cũng chỉ chậm hơn một chút ít mà thôi.
Không biết đây là độn pháp kì lạ nào, trong huyền ma chân kinh chưa bao giờ thấy nhắc tới.
Tuy nhiên trên khóe miệng yêu ma lại có vẻ như đang chế giễu, kiểu âm thầm công kích này, căn bản có thể không cần để ý mà phòng ngự như bình thường.
Hơn nữa hắn sớm biết cửu thiên vi bộ của Lâm Hiên , lẽ nào lại cho hắn dễ dàng chạy thoát như vậy?
Hai cánh tay khoanh trước ngực, có một số chuyện kì lạ đã xảy ra, không khí đột nhiên trở nên đông đặc hơn, xung quanh rõ ràng không có vấn đề gì xảy ra, Lâm Hiên có cảm giác như đang bị một thế lực nào đó nặng ngàn cân đè lên người.
“Không ổn!”
Gương mặt Lâm Hiên biến sắc, thoáng một cái, cửu thiên vi bộ đã bị phá trừ, tung tóe từng mảnh giữa không trung, đồng thời những mảnh xương trong người cũng kêu lên răng rắc, như bị một lực mạnh nào đó đập vỡ.
Mặt Lâm Hiên cắt không còn một giọt máu, nếu không phải hắn đã từng tu luyện qua phượng vũ cửu thiên, thân thể khỏe mạnh, lại là bề trên của một tộc tu sĩ, lần này bị trọng thương.
Yêu ma thì vẫn cứ là yêu ma, ra tay ma không biết quỷ không hay thì quả là khó mà phòng bị.
Lâm Hiên hiển nhiên sẽ không ngồi đấy mà đợi chết, cả người linh mang nổi lên, để chặn lại cái lực mạnh mẽ đáng sợ ấy.
Mặc dù chiêu này uy lực không nhỏ, nhưng đối nguyên anh tu sĩ mà nói, cũng có lúc không kiểm soát được, hơn nữa khi sử dụng, một khi phản ứng lại, hiển nhiên có thể giúp chuyển linh quang để chống lại lức quá lớn như vậy.
Tuy nhiên nếu bị trì hoãn, thì vô hình trung lực đó lại quay ngược lại, ô kim long giáp thuẫn biến thành quang mạc để chống đỡ vậy mà không đem lại hiệu quả gì, chỉ chiếu xuyên qua mà thôi.
Sắc mặt Lâm Hiên, hơi tái xanh đi, lúc này không còn sự lựa chọn nào hết, sau khi đau đớn mà kêu lên, tập trung thần trí, phóng xạ ra phía ngoài.
Tuy Lâm Hiên không biết bí mật của phật môn sư tử hống,nhưng đã từng nghe nói qua, loại thần thông này, mặc dù có thể bí mật tấn công địch, nhưng uy lực như thế nào, chủ yếu vãn căn cứ vào sự mạnh hay yếu của người sử dụng.
Cho nên hắn làm như vậy, tuy là không còn sự lựa chọn nào khác, nhưng cũng không phải là chọn sai.
Mặt khác, tình hình lúc này của Điền Tiểu Kiếm cũng rất yếu, tuy hắn không được sử dụng nó một cách thành thục giống như người khác, vẫn còn phải học hỏi nhiều những công pháp để tu thành yêu.
Nhưng sử dụng dung linh, sau khi hợp sức với quỷ thú, thân thể mạnh hơn lên rất nhiều, không còn ở cùng một đẳng cấp với những yêu tộc cùng giới, vì thế nên chỉ bị phá mất độn thuật, nhưng không bị thương ở đâu cả.
Đối mặt với những sóng âm vô hình ấy, Điền Tiểu Kiếm cũng để ra ngoài tiềm thức của mình.
Vẻ tàn nhẫn hiện rõ lên trên mặt yêu ma, từng đường từng đường.
Thần thức đối oanh!
Không làm cho hai tên tiểu tử này hôn mê không được, không thể để như vậy, ít nhất cũng phải làm cho bọn chúng thất thần trong nháy mắt.
Một chút thời gian như vậy là đã đủ rồi!
Yêu ma hung dữ nghĩ như vậy.
Liền sau đó thấy ba đạo quân không định hình được là gì đang bay trên không trung, tự nhiên lại không xuất hiện những kết quả mà yêu ma vốn tưởng tượng ra, thần thức của Lâm Hiên không được như những nguyên linh thời kì sau, nhưng cũng không khác nhau là mấy, hơn nữa Điền Tiểu Kiếm lại hỗ trợ bên cạnh, hai đấu một có vẻ như lực lượng hai bên không cân đối cho lắm.
“Ý? ”
Âm thanh vẻ kinh ngạc truyền vào trong tai.
Vẻ mặt Điền Tiểu Kiếm cỏ vẻ hơi sợ trắng bệch ra, nhưng lại trở lại như cũ rất nhanh, hắn giơ thanh kiếm làm hắn như sắp vỡ cả tim chỉ ra phía trước, cái đỉnh đầu lâu to lớn do hàng trăm hàng ngàn đầu lâu khô lâu ngày chất đống lên đọt nhiên có một cái hố lớn đầy máu ở giữa như cái miệng to mở ra, từ trong đó bốc lên một luồng âm khí.
Trong luồng gió âm đó, có màu xanh lục lóe lên, hình như có con quái vật nào ẩn nấu trong đó.
Yêu ma tuy là hậu kì, nhưng lúc này đâu dám khinh địch, hai đôi mắt chớp chớp, mấy bóng dáng ma cao lớn xuất hiện phia sau lưng hắn.
Có tiếng vù vù gì đó lọt vào tai, đã hợp với âm vũ.
Mặt của Điền Tiểu Kiếm càng ngày càng trắng ra, sau một đạo pháp quyết được đánh ra, cái đầu quỷ đó bị vỡ ra, vô số đầu lâu lại hiện lên trước mặt.
Sau khi nhai gì đó trong miệng, liên tục phun ra những tàn bụi màu trắng của ma lửa.
Một cái đầu lâu không tính làm gì, nhưng hàng trăm hàng nghìn cái đầu lâu bắn ra, uy lực như vậy không còn là chuyện đùa nữa, cả bầu trời biến thành màu xám trắng,ùn ùn hướng về phía yêu ma mà đè lên trên.
Trong mắt yêu ma lộ lên một vẻ tàn khốc, bắt đầu đánh lén Lâm Hiên, hắn từng sử dụng chiêu thế thân độ kiếp, tự phá hủy đi một cái cánh tay của mình, nhưng không chảy máu, nhưng có vô số mẩu thịt vụn ở xung quanh đó nhúc nhích không ngừng, lúc này hét lớn một tiếng, những mẩu thịt vụn này sẽ nhanh chóng phình to lên với tốc đọ nhanh làm cho kẻ khác phải khiếp sợ.
Sau đó ma quang chợt lóe lên, một thanh ma kiếm hiện ra, dài khoảng hơn mười trượng, bên ngoài còn bị thiêu đốt bởi ngọn lửa chuyển thành màu đen.
Thần sắc lại trở lại như lúc trước.
Một cây kiếm màu đen hiện ra, bắt đầu chỉ như cánh tay khô gầy, sau đó nhanh chóng nở to ra, thoáng qua đã phình to như thể có thể che hết cả một vùng trời.
Va chạm mạnh với những cái đầu lâu phun ra lửa kia.
Không một âm thanh, một động tĩnh gì, tất cả ma lửa đột nhiên như bị nuốt vào trong đó.
Sau đó thanh kiếm trở nên ngày càng đen bóng lên, vù vù quay ngược lại rồi tiến thẳng lên phía trước mặt.
“Ma bảo!”
Điền Tiểu Kiếm cũng có thể coi là đã gặp nhiều người đặc biệt, sắc mặt đột nhiên lại thay đổi.
Cái gọi là ma bảo, đương nhiên là bảo pháp của tộc ma sử dụng, thường thì yêu ma mạnh hơn tộc ma rất nhiều, ngoài những bí mật, bọn họ còn thích sử dụng quyền đầu, hoặc sử dụng cốt đao để đánh nhau với tu sĩ.
Chỉ có một số ít mới biết luyện ma bảo.
Bởi vì ma bảo hoàn toàn khác với pháp bảo, tài liệu để luyện cũng vô cùng ít, vì thế việc luyện ra nó lại càng khó, nhưng một khi luyện thành, uy lực mạnh, có dùng roi quất thúc ngựa cũng không theo kịp.
Coi như yêu ma của hậu kỳ nguyên anh, cũng không chắc sẽ có ma bảo.
Nghe nói cách luyện đầu tiên, chính là từ một vị đứng đầu giới cổ ma chuyền lại.
Điền Tiểu Kiếm vốn chủ động tiến công, cũng không phải đã có ý định gì đó trước ở trong đầu rồi, chẳng qua hiện tại bản thân hắn và Điền Tiểu Kiếm chỉ như những con kiến trên một đoạn dây thừng dài ma thôi, cho nên muốn tranh thủ thời gian cho Lâm Hiên, mới sử dụng phù bảo, không ngờ lại tự rước họa vào thân.
Nhìn thanh đao sáng lóa một cách đáng sợ kia đang hướng về phía mình, mặt mũi nhanh chóng tái xanh cả đi.
Ở phía bên kia, mặt của Bắc Minh chân quân cũng không khác là mấy, vốn là chủ thành khố thạch, hắn không chỉ có thực lực xuất chúng, hắn cũng là một kẻ thẳng thắn, ruột ngựa.
Vốn là bạn tri kỉ, trăm trận trăm thắng, hắn muốn dùng lơi noia trước để dò la sơ hở của địch, nhưng cách này vừa sử dụng với Xuyên Sơn Giáp đã bị thất bại, những hành động lần này của hắn, chẳng khác gì vẽ lông mày đẹp cho kẻ mù xem.
Bất luận hỏi như thế nào, Xuyên Sơn Giáp cũng không trả lời.
Trước khi đến, Lâm Hiên mệnh lệnh cho hắn bằng mọi cách phải kéo dài thời gian, vì thế quân địch không tấn công, Xuyên Sơn Giáp cũng lo lắng giống như hắn.
Những cử chỉ lần này của hắn, đều không qua mắt của Bắc Minh chân quân được, nhưng có vẻ như có “Cao thâm mạc trắc” lẽ nào đối phương có âm mưu gì?
Bắc Minh chân quân nghĩ như vậy, càng không dám coi thường bất cứ động tĩnh gì.
Dù sao thần thông của yêu tộc vẫn cao hơn những tu sĩ cùng giới một bậc, hơn nữa trước mắt cái này rất có khả năng là hộ sơn linh thú của lão quái vật trong kì li hợp, như vậy lại càng không thể coi thường.
Điền Tiểu Kiếm có nguy cơ rơi vào bẫy. Lâm Hiên hiển nhiên không thấy được sự xui xeo mà hắn đang gặp phải, hai người là kẻ thù hay là bạn tạm thời không đề cập tới, thành phủ của Lâm Hiên, đương nhiên sẽ không có yêu ma nào tới quấy phá.
Vừa mở mồm ra, một dòng máu đã phun ra.
Huyết vụ này nhanh chóng bị Phù Bảo hút vào, linh quang ở phía sau chợt lóe, những cây trúc ở đâykhông có gió mà tự cháy,một đám khói có màu sáng tự nhiên xuất hiện như một cột sáng vậy.
Linh áp từ trên trời xuống, chỉ thấy trong cột sáng ấy, trúc văn như ẩn như hiện, trong đó đáng chú ý nhất chính là thị một cây châm trạng pháp bảo cao vút.
Chung quanh nơi này độ ấm nhanh chóng giảm xuống, bảo bối này có khả năng hút nước rất tốt.
Sau đó Lâm Hiên cảm giác được pháp lực đang lan trong khắp cơ thể người mình, như vỡ đê, nó cũng trào ra mạnh như cột sáng kia đang trào lên.
Nếu đổi lại một người, có tới tám chín phần là cực kỳ hoảng sợ, nhưng trước kia Lâm Hiên đã dùng qua phúc bảo rồi, hiển nhiên là trên mặt sẽ không sợ đến mức trắng bệch ra.
Hít lại vào một hơi, chủ động cho phúc bảo hít pháp lực của mình vào.
Hô một tiếng, cột sáng như vỡ ra, hàng vạn hàng nghìn tia sáng màu lam như của sợi tơ xuất hiện, như cả bầu trời đang mưa phùn.
Âm thanh đó thật là kinh người. Theo sau Lâm Hiên, trận “mưa màu lam” này giống kiếm mang đè lên ma bảo vậy.
Điền Tiểu Kiếm mừng rỡ, bóng hình của hắn ở phía sau kích xạ mà đi, hắn không muốn cái thứ đáng sợ này hại.
Hai luồng công kích mạnh mẽ này cuối cùng cũng va vào nhau.
Cả không gian ở đây như bị chấn động, bề mặt đất xuất hiện những khe nứt, hắc khí nhanh chóng từ khắp nơi lan dần tới tập trung ở một chỗ, thực sự mà nói, Lâm Hiên mặc dù không thần thông xuất chúng, nhưng đối mặt với yêu ma, vẫn ngang nhiên, rõ ràng đây không phải là sự lựa chọn sáng suốt gì, chẳng khác gì đạo cao một thước ma cao một trượng, dù sao căn cứ và pháp lực hiện thời mà nói, hắn tuyệt đối không bằng đối phương.
Nhưng những thứ mà bây giờ Lâm Hiên đang có trong tay, chính là phù bảo của tu sĩ.
Có vật nghịch thiên như thế này, kết quả đương nhiên cũng phải nói theo hai chiều, không thể dự đoán như những lần bình thường khác.
Âm thanh ầm ầm của tiếng nổ đập vào trong tai, linh quang màu xanh lam kia cũng dần dần áp chế được hắc mang, ma khí mặc dù chưa mất hết, nhưng là bắt đầu tan chảy ra thành nước .
Bộ mặt của yêu ma cũng chuyển dần sang màu xanh , nhưng hắn cũng không có động tác gì, hàng vạn hàng nghìn âm thanh do quỷ minh phát ra truyền vào cái lỗ tai, theo cảm giác mà nói, Điền Tiểu Kiến và Lâm Hiên là bạn cùng đường làm ăn với nhau, những chuyện làm cho người khác đau đớn phải nhảy xuống nước như một con chó, cả hai người đó đều thích.
Mắt thấy Lâm Hiên chiếm được thế thượng phong, hai tay của Điền Tiểu Kiếm đã làm đủ tội ác. Xuất ra một chưởng, hai bàn tay xoay tròn trước ngực vị trí tim, âm khí xung quanh như hơi nước từ biển bốc lên, tất cả đều bị hút lại.
Tiếp theo đó là một trận cuồng phong, bước được hơn mười trượng.
Thân kiếm biến thành màu đỏ, mặt Thất Trương quỷ hiện lên.
Một luồng không khí làm cho người ta buồn nôn lại lan tỏa ra khắp nơi.
“Đây là…”
Đồng tử của yêu ma hơi co lại, vẻ mặt càng khó coi, nghe nói một số bí mật để luyện những tuyệt công, có thể mượn những lực lượng của ma tổ.
Nhưng những công pháp đó lại ít, đến hắn cũng chỉ là nghe nói mà thôi, chứ cũng chưa tận mắt nhìn thấy bao giờ.
Không ngờ rằng tên tiểu tử họ Điền kia…
Đương nhiên, Điền Tiểu Kiếm cũng là kẻ tu quỷ, tuy bị phân ra bên phía ma đạo, nhưng cũng không thể hợp tác được với nhau như ngựa và bò vốn là hai loài khác nhau, hắn còn mượn cả những lực lượng ma quỷ ở dưới âm ti nữa.
Nói tới giới âm ti, đây là một giới cực kì đặc biệt.
Cái gọi là âm ti, thực ra cũng chính là hoàng tuyền địa phủ.
Căn cứ theo phương diện mới nhất bây giờ mà nói, những cái địa vị tối cao này trong giới thần linh, giới ma quỷ cổ quái thì là duy nhất.
Mà trong giới người tất cả có chín chỗ, giới âm ti có 6 chỗ luân hồi chuyển tiếp nhau, cũng là giới hạ vị.
Nhưng nơi tồn tại cao nhất ở giới người chỉ vẻn vẹn là sự thay đổi các kì tu sĩ, cùng với lực lựng của sáu vị dưới âm ti, tuyệt đối không yếu hơn so sánh với bọn linh giới, cổ ma giới.
Li hợp, động huyền, thậm chí còn tồn tại những thứ lợi hại hơn như của đại yêu quỷ.
Nhưng này giới chính là hoàng tuyền địa phủ, cho nên, ngoài những âm sẽ không bay đi đâu được, hồn sau khi chết, kẻ tu quỷ giả đương nhiên, ví dụ như nói tới Nguyệt nhi, như có một ngày nào đó trong kì li hợp, cũng giống như theo Lâm Hiên bay đến linh giới.
Lúc này Điền Tiểu Kiến cũng sa xuống vũng máu, rốt cuộc sau khi đối mặt với yêu hồn của nguyên anh, giữ nguyên được thực lực, đây quả là một cách cực kì ngu xuẩn.
Nếu Lâm Hiên bị thua, nếu như rơi vào tình trạng ấy cũng không biết tốt nhất nên đi đâu.
Hai tay khép lại với nhau, như một bí quyết gì đó.
Vù vù…
Tiếng âm u làm cho trái tim người ta trở nên rung động, hung hăng nhìn xuống dưới.
Không có ánh sáng của thanh kiếm, mà là mặt của thất chương quỷ, luyện thành một tia, chợt lóe lên chiếu về phía trước.
Lâm Hiên mừng rỡ, khi sử dụng pháp lực không nói một lời nào, chúc người vào hướng phù bảo, số mũi nhọn màu lam tơ tằm này, hình như có vẻ nhiều hơn lên.
Trong khoảnh khắc đó, có tiếng nổ nào đó truyền đến, tốc độ tan rã của ma khí gia tăng gấp bội, tất cả dần dần lui lại phía sau....
Mắt của yêu ma như muốn nứt ra, theo sự tan chảy như nước của ma khí, vô số vết nứt xuất hiện. Dĩ nhiên cũng xuất hiện trên ma bảo.
Lần đi này không chỉ không có thu hoạch gì, ngược lại còn hủy cả bảo vật.
Ghê tởm!
Hắn mơ hồ một hồi, cũng kêu lên một cách thê lương, dĩ nhiên không còn thấy vết tích gì ở nơi ban đầu.
Thu địa thuật!
Lâm hiên ngẩn ngơ, hơi cảm thấy có chút gì nằm ngoài ý muốn, chẳng lẻ người này điên rồi, hắn hẳn là biết này không gian thần thông, vô dụng đối với mình.
Phất tay áo bào một cái, cái giáo đã bay vút ra, Lâm hiên thò tay ra cầm, hung hăng chém xuống phía dưới.
Màu sáng xanh lóe lên…
Vậy mà lão ma cũng không ngã chút nào, ngược lại đã cắt đứt một cánh tay ngay trước mặt.
Thế thân độ kiếp!
Lấy thành phủ của Lâm Hiên, cũng không khỏi phải trợn tròn mắt, đối phương rõ ràng đã bọ mất một cánh tay, chỉ còn xót lại một bên, cũng trong lúc này thấy tiếc, hắn muốn làm một cái gì đó?
Lâm Hiên cảm thấy có một luồng khí lạnh nào đó đang chạy trong cơ thể.
“Tiểu tử, đã bức lão phu nơi đây, được lắm, ta hôm nay ta quyết xả thân không tiếc cái cơ thể này, cũng muốn cho các ngươi hồn siêu phách lạc.”
Những âm thanh nguyền rủa độc ác truyền vào lỗ tai, không gian ở đây cũng trấn động theo, hình ảnh yêu ma dần dần hiện ra. Khoảng cách giữa Lâm Hiên đến Điền Tiểu Kiếm chỉ có mấy trượng.
Hai người này rất kị gặp nhau, gọi phúc bảo về bây giờ đã không kịp, Lâm Hiên đưa tay ra vỗ vào hông, thanh hỏa kiếm một lần nữa lại xuất hiện, khí thế ầm ầm như sấm đánh, hung hăng hướng về phía đối diện.
Phản ứng của Điền Tiểu Kiếm cũng không chậm, mở to mồm, một lũ kim mang bay ra ngoài cơ thể, nhưng theo bốn phương tám hướng khác nhau, trong đoan khí, hóa thành những phòng ốc lớn nhỏ, hung hăng vỗ tiến lên phía trước.
Cho dù là yêu ma đã bi đứt một cánh tay, nhưng hai người cũng không giám lơ là.
Hai bảo vật từ phía đối diện bay tới, yêu ma cũng không trốn không tránh, trên khóe miệng dường như còn vương chút vẻ như chế giễu.
Hô một hơi, ma hỏa từ trong cơ thể hắn cuồn cuộn toát ra…không, không hải toát ra, là cơ thể hắn, tự bốc cháy.
Dường như trong nháy mắt, cái cơ thể to lớn kia của thi ma, đã hóa thành tro bụi, màu đen của ma lửa, nhuộm đen cả một mảng trời, bao trùm xung quanh Lâm Hiên và Điền Tiểu Kiếm.
Đương nhiên, lão ma cũng không muốn nhốt cả hai người trong đó, trong lửa ma, còn có một quả cầu màu đỏ, nguyên linh của yêu ma nằm trong đó.
“Tiểu tử, các ngươi yên tâm, lửa ma mà lão phu xả ra,đủ để thiêu dụi ngay cả những hồn phách, cho nên các ngươi cũng đừng nghĩ đến việc muốn luân hồi chuyển kiếp nữa.” Yêu ma cười một cách điên loạn.
Lâm Hiên nhướng mày, hắn thật sự chưa thấy đối thủ nào điên loạn như thế này, vì giết địch, ngay cả chính mình thân thể cũng bị phá hủy, mặc dù nguyên anh kỳ đã tồn tại ở ngoài, cũng có thể lấy lại, nhưng bị nhốt bởi thiên địa pháp, muốn lấy lại thân thể, khẳng định là sẽ không lấy lại được như ban đầu.
Lửa ma mãnh liệt, căn bản muốn tránh cũng không được, thân ở trong ngọn lửa, nhưng Lâm Hiên vẫn duy trì được sự tỉnh táo như trước, hoảng loạn lúc này cũng vô ích, một đạo pháp đã quyết đánh ra, thuẫn ô kim long giáp lần nữa lại hóa thành quang mạc, bảo vệ hắn.
Đối với tấm thuẫn phòng ngự này, Lâm Hiên còn tin tưởng mười phần. Mặc dù đối phương đã xác định trước được ăn cả ngã về không, khẳng định không phải chuyện đùa, nhưng chống đỡ chỉ chốc lát thì có thể làm được, chính mình có khi đấy là thời gian để suy tính cách đối phó.
Vậy mà lần này, Lâm hiên tưởng tượng đơn giản quá rồi, uy lực của lần xả lửa ma này quả rất mạnh, xa với dự liệu của hắn, có thể vừa tiếp xúc, ô kim long giáp thuẫn đã hóa thành quang mạc bắt đầu thấy như điên dại, thay đổi nhanh liên tục.
Lâm hiên cực kỳ hoảng sợ, không nghĩ ra một quyết sách nào để đối phó lại, đem tất cả pháp lực của cơ thể rót hết vào đó, lúc này quang mạc mới ổn định được.
Vậy mà sắc mặt của Lâm Hiên không có chút chuyển biến tốt đẹp nào, theo tốc độ này, nhiều nhất là công phu của một bữa cơm, pháp lực hết khi dầu hết.
Cho dù có loại túi chứa linh khí có thể khôi phục lại được, trong mười phần thì cũng phải có nước củi gạo muối.
Làm thế nào bây giờ?
Cảm giác đầu tiên của Lâm Hiên là cách sự suy sụp không xa, thậm chí khi đối mặt với cổ ma cũng không nguy hiểm thế này.
Thật ra cũng không kỳ quái gì lắm, xả thân lửa ma, đã từng nổi danh một thời, thời kì đầu có một cổ ma, dùng đạo thuật này, đã giết chết một nguyên anh thời kì sau.
Từ yêu ma thời kì su này mà triển khai rộng rãi, công lực của nó như thế nào, có thể tưởng tượng được ra.
“Các hạ muốn giết hại hai chúng ta, sử dụng bí quyết này, cho dù thắng,thì các người cũng được lợi lộc gì?” Điền Tiểu Kiếm vừa sợ vừa giận, lạnh lùng mở miệng.
“Hừ, tự tàn như thế nào, bình thường lão phu quả thật không biết dùng, nhưng lần này ma tổ phân hồn thành công, hiển nhiên sẽ phục hồi thân thể cho ta, mạnh mẽ hơn so với trước kia,con tiếc cơ thể này để làm gì?” nguyên anh của yêu ma mở miệng cười lạnh, vẻ mặt kiêu hãnh.
“Ma tổ phân hồn?” Lâm hiên ngẩn ngơ, nhưng cũng không để ý, hôm nay rơi vào trong hoàn cảnh này, thoát thân như thế nào mới là nhiệm vụ chủ yếu, nghĩ nhiều những thứ khác cũng vô dụng.
Mà Điền Tiểu Kiếm còn nguy hiểm hơn Lâm Hiên, mặc dù sau khi sử dụng dung linh, hắn cũng tu luyện được đến trung kỳ nguyên anh, cũng có thể coi là một bảo vật để phòng thân, rõ ràng so với ô kim long giáp thuẫn vẫn còn thua kém một bậc, kể từ đó, trong cùng một thời gian, pháp lực bị tiêu hao đi càng nhiều.
Bên kia.
Bắc Minh chân quân biến sắc, mặc dù biết hậu kỳ đại tu sĩ, bao phủ trăm dặm xa rất nhẹ nhàng là chuyện thường tình, nhưng khoảng cách xa, cũng chỉ có thể cảm ứng một cách đại khái, cụ thể xảy ra gì, cũng không rõ ràng lắm.
Nhìn từ xa nơi đó mơ hồ hiện ra là một điểm màu đen, trên mặt hắn lộ ra một nét gì như đang suy nghĩ gì, không thể tiếp tục ở chỗ này nữa.
Đọc và đến đây, Bắc Minh chân quân vung tay áo, một đạo linh quang bay vụt đi ra, lơ lửng ở trước ngực, tự nhiên có một quyển sách, kiểu cách rất cổ, nhưng rất mỏng, có gần mười mấy trang, loại hình bảo vật như thế này cũng không nhiều.
Một cảm giác phải cảnh giác với phía bên núi bên kia, linh cảm của hắn không phải lúc nào cũng thành công, nhưng là hóa thân của yêu tộc thời kì sau, bản năng cảm giác được nguy hiểm đang đến.
Mở to miệng đầy máu ra, liền phát ra những ánh sáng…