Dài chỉ khoảng mấy thước, trên mặt bám một lớp bụi, vỗ vỗ vào lớp bụi mấy cái.
Lâm Hiên phất tay áo lên, mở nó ra, năm viên tinh thạch nhỏ như quả trứng gà phản chiếu vào tầm mắt, nhưng lại không làm sao để thu hút
"Đây là cái gì?" Khuôn mặt Nguyệt Nhi lộ ra một chút thất vọng.
Chỉ nhìn thấy đó là những tinh thể hình bầu dục, linh lực toả ra cũng chỉ lại tinh thạch trung phẩm mà thôi, thứ này đối với trúc cơ kì tu sĩ miễn cưỡng thì vẫn được coi là bảo vật, nhưng trong mắt mình và thiếu gia thì hoàn toàn chẳng có tác dụng gì.
Đường đường là một li hợp kì tu sĩ lại lưu giữ thứ này trong động, chẳng phải là có chút mất mặt không.
Lâm Hiên cũng cảm thấy hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại lộ ra vẻ như trầm tư suy nghĩ.
Thứ tinh thể này... có chút quen mắt.
Lâm Hiên do dự cầm một viên màu xanh vào lòng bàn tay.
Có một cảm giác rất ấm áp, linh khí đó và linh khí trong tinh thạch rất giống nhau, nhưng với thần thức cực mạnh của Lâm Hiên lại đủ để cảm nhận ra đây chẳng qua chỉ là biểu tượng.
Lẽ nào...
Lâm Hiên mơ hồ phỏng đoán.
Hơi chần chừ một chút, hắn đưa một ngón tay ra, nhẹ nhàng chỉ vào tinh thạch trong lòng bàn tay, một kiếm quang bắn nhanh ra từ đầu ngón tay, xuyên thẳng vào mặt ngoài của tinh thạch.
Một vết nứt xuất hiện...
Lúc đầu chỉ là một đường nhỏ như sợi tóc, nhưng rất nhanh đã lan rộng ra các phía như cái mạng của con nhện.
Từ trong khe nứt có thể nhìn thấy một ánh sáng màu lục mờ loé ra, tiếp theo đó một linh khí kinh người bắn ra.
"Đây là..."
Nguyệt Nhi mở to mắt ra, biểu hiện của Vũ Vân Nhi ở bên cạnh càng tỏ ra ngạc nhiên, cũng khó trách, tuy nàng cũng xuất thân từ một gia tộc tu tiên không tồi, thậm chí còn bái Âu Dương Cầm Tâm làm sư phụ, nhưng thứ bảo vật cấp nghịch thiên này thì nào đã từng nhìn thấy.
Bình thường ngay cả nghĩ cũng không dám.
Cực phẩm tinh thạch!
Theo lớp vỏ mở tung ra, một hạt tinh thể màu xanh lục chỉ nhỏ bằng hạt táo xuất hiện trước mắt ba người, một luồng khí mộc linh kinh người phát tán ra.
Không sai, quả thực là cực phẩm tinh thạch thuộc tính mộc, Lâm Hiên tỉ mỉ ngắm nghĩa, khuôn mặt đầy vè vui mừng.
Vật này trên nhân giới tuy không thể nói là đã tuyệt tích những cũng không có nhiều, chỉ cần một viên đã đủ để xảy ra sự tranh cướp trong nguyên anh tu sĩ, thậm chí dẫn đến những trận chiến đẫm máu tanh.
Lâm Hiên lại nhìn về 4 viên tinh thể hình bầu dục còn lại.
Cũng làm như vậy với chúng.
Quả nhiên lại có được bốn cực phẩm tinh thạch bé bằng hạt táo.
Đương nhiên màu sắc không giống nhau.
Cộng với viên lúc nãy, lần lượt là biểu trưng cho kim mộc thuỷ hoả thổ.
Lâm Hiên vui mừng lấy từ trong người ra một hộp ngọc, lần lượt cất chúng vào trong đó, rồi dán cấm chế phù lục vào, làm như vậy để phòng ngừa linh khí trôi mất.
"Thiếu gia. Tiểu tỳ có một chuyện không hiểu."
"Nói." Lâm Hiên vẫn mang một vẻ vui mừng trên mặt, lần này thu hoạch được không nhỏ.
"Người lúc nãy cũng đã nói rồi, có một số pháp bảo có thể uy lực không nhỏ, nhưng khi độ kiếp lại không có tác dụng gì, cho nên đối phương có thể lưu giữ lại trong động phủ, nhưng cực phẩm tinh thạch này cho dù đã đến linh giới cũng là một bảo vật vô cùng quý hiếm, đối phương tại sao lại không mang theo người." Nguyệt Nhi có vẻ không hiểu nói.
"Điều này..."
Lâm Hiên nhăn mày lại, điều này quả thật có chút kì quái, đổi lại nếu là mình thì tuyệt đối sẽ không làm như vậy, đối phương rốt cuộc đã nghĩ gì, thật sự không thể đoán ra được.
Nhưng Lâm Hiên cũng không định tìm hiểu sâu, chỉ cần bảo vật rơi vào tay là tốt rồi, không cần phải quá tự tìm phiền não.
Ánh mắt Lâm Hiên lại rơi vào cái rương thứ hai
............
Bên này, Lâm Hiên vui mừng lấy được bảo vật, bên kia thì Điền Tiểu Kiếm lại nhăn mày nhăn mặt, hắn bất luận là cơ mưu thủ đoạn thì đều có những chọn lựa tốt nhất, nhưng lần đi Lĩnh Sơn này lại thiếu mất một chút may mắn. Nếu như không có cơ linh vô địch của hắn thì không chừng bây giờ đã có kết cục hồn phi phách tán rồi.
Bỏ ra sức lực của cửu ngưu nhị hổ khó khắn lắm mới thoát ra được không gian độc lập đó, nhưng nhìn vào cảnh vật trước mắt, sắc mặt Điền Tiểu Kiếm lại càng u ám hơn.
Ở đây cơ hồ vẫn là một không gian độc lập.
Đưa mắt nhìn đi, những ngọn núi kéo dài không dứt, trải dài ra bốn phương tám hướng, trong không trung có một đám mây cổ quái, ngũ sắc rực rỡ, một không khí quỷ dị đang trùm khắp nơi.
Đây tuyệt đối không phải là Vân Lĩnh Sơn.
Khuôn mặt Điền Tiểu Kiếm có chút tái đi.
Mình ngay cả nguyên thần đệ nhị và phá giới phù cũng đều không tiếc, lẽ nào vẫn không thể thoát ra khỏi bàn tay yêu ma?
Trên mặt hắn hiện ra một vẻ đầy tan thương, nhưng hắn dù sao cũng không phải là nhân vật tầm thường, rất nhanh đã vứt bỏ nỗi ưu tư mềm yếu đó ra khỏi đầu, hồi phục lại trạng thái ung dung bình tĩnh.
Con đường tu tiên của mình tuy chông gai nhưng khó khắn lắm mới đến được bước này, làm sao có thể dễ dàng vứt bỏ, nhất định sẽ phải hoá nguy hiểm thành bình an.
Không phải là Vân Lĩnh Sơn thì có làm sao, lại một lần nữa nghĩ cách từ đây thoát ra là được.
Tuy trong tay không còn phù phá giới, nhưng mình nhất định sẽ tìm được đường ra.
Điền Tiểu Kiếm nhắm hai mắt lại, phóng thần thức ra, một lúc sau trên khuôn mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Làm sao lại có thể như vậy...
Hắn cảm thấy được một nơi cách xa cả mấy mươi dặm, có một hồ nham thạch nóng chả rộng lớn.
Địa hình ở đó có chút kì lạ, được, đi xem thử, không chừng có thể tìm được cửa ra.
Điền Tiểu Kiếm hoá thành một kinh hồng. Bay về hướng mà mình đã phát hiện ra.
.....................
Cùng lúc đó, Lâm Hiên cuối cùng cũng mở chiếc hộp mộc thứ hai.
Chiếc tráp lần này có nhỏ hơn một chút.
Bên trong trống trơn, không có bất cứ một thứ bảo vật gì, khuôn mặt Lâm Hiên không khỏi lộ ra một vẻ cổ quái
"Thiếu gia, có phải là bị người ta lấy mất rồi không?" Giọng yếu ớt của Nguyệt Nhi truyền vào tai.
"Đương nhiên là không phải, nếu có người đã từng đến nơi này thì trận pháp sớm đã bị phá huỷ, huống hồ Xuyên Sơn Giáp lại là yêu tu hoá hình hậu kì, tuy linh trí đã để lộ một số sơ sót, nhưng cũng sẽ làm theo di mệnh của chủ nhân, ở lại bảo vệ động phủ, có hắn ngăn cản ở đây thì cho dù là lão quái vật nguyên anh cũng tuyệt đối không thể dễ dàng tiến vào." Lâm Hiên nói như vậy.
"Ừm, thiếu gia nói đúng, nhưng bên trong tại sao lại không có thứ gì?"
"Phải chăng là có tầng kép?" Vũ Vân Nhi đưa ra một giả thiết.
Lâm Hiên trong lòng hơi lay động, sự phỏng đoán này rất có khả năng, thần thức đã phóng ra mà lại không có thu hoạch gì, đây cũng không phải điều kì lạ, có một số loại gỗ quả thực là có hiệu quả của thần thức che giấu.
Lâm Hiên hơi dùng lực của năm đầu ngón tay, đã cẩn thận tách chiếc hộp ra làm mấy mảnh, một mảnh phù lục từ bên trong rơi ra.
Lâm Hiên mắt rất nhanh lẹ, nắm chặt được cái mảnh đó vào trong tay.
Lâm Hiên hơi híp mắt, trên bề mặt của nó là một lá bùa, nhưng lại khác xa với những chiếc bùa thông thường, không chỉ chất liệu giấy của lá bừa rất đặc biệt mà linh lực trên mà nó phát ra càng làm kinh người.
Ngoài vô số phù văn huyền bí ra còn có một cây châm nhỏ dài khoảng một tấc được vẽ ở chính giữa.
Trông rất sống động!
Vậy này...
Lâm Hiên chỉ vừa nhìn đã nhân ra nó, vẻ mặt không khỏi vui mừng.
"Phù bảo!"
Nguyệt Nhi cũng thốt lên tiếng kinh ngạc, khuôn mặt xinh xắn tràn đầy vẻ vui sướng.
"Cái gì, đây chính là phù bảo trong truyền thuyết sao?"
Vũ Vân Nhi hai mắt sáng lên hỏi, lần đến Vân Lĩnh Sơn này quả thật là khiêu chiến với sức chịu đựng của tâm lí nàng, không chỉ trải qua quá nhiều nguy hiểm mà một bảo bối trong truyền thuyết cũng đã xuất hiện trước mắt.
Cực phẩm tinh thạch, phù bảo, tuỳ ý lấy ra cũng đủ làm dấy lên những trận tranh cướp đẫm máu tanh trong giới tu tiên, trước đây nàng chỉ nghe nói tới, chứ không nghĩ rằng sẽ có lúc chính mắt nhìn thấy nó, cho dù là nguyên anh tu sĩ cũng chưa chắc đã có phúc duyên này.
Tuy nàng cũng có chút động lòng, nhưng nữ nhi này cũng hiểu với tu vi hèn mọn ngưng đan kì của mình thì căn bản không xứng để dùng loại bảo vật như vậy, huống hồ Lâm sư bá cũng không thể đưa nó cho mình, cho nên rất nhanh ý niệm đã tiêu biến, chỉ là lộ ra một chút sự ngưỡng mộ.
Cảm nhận được sự rung động của trái tim nữ nhi này, Lâm Hiên gật gật đầu, con người quý là ở chỗ biết đủ, rất nhiều người tu tiên chính là vì tham lam cho nên đã thất bại, tu vi của Vũ Vân Nhi tuy không đáng nhắc tới, nhưng lại có thể có được sự giác ngộ này quả thật là không tồi, điều này sẽ làm cho con đường tu tiên của nàng thuận lợi hơn rất nhiều.
Lâm Hiên nghĩ như vậy, rồi lại tập trung sự chú ý lên chiếc phù bảo.
Nó khác với thứ mà Ngọc Huyền Tông đã có được.
Chiếc phù bảo này hình như là bảo vật thuộc tính thuỷ.
Tuy sau khi tiến giới li hợp kì, có thể dùng pháp bảo lưỡng thuộc tính, nhưng trên thực tế những pháp bảo đơn thuộc tính vẫn nhiều hơn, nhưng đừng vì thế mà xem thường nó.
Bảo vật đơn thuộc tính uy lực giống nhau lại không phải là chuyện vừa.
Đặc biệt là loại pháp bảo phi châm, người luyện chế vốn ít, dùng để khắc địch chế thắng, càng tăng sự huyền diệu.
Ánh mắt Lâm Hiên lại rơi vào chiếc hộp cuối cùng.
..................
Oàng!
Mặt đất rung lên, hai nguyên anh hậu kì liên thủ, tuy không có phá giới phù, nhưng dựa vào man lực cuối cùng cũng phá vỡ được không gian độc lập, một khe nứt xuất hiện, đủ để cho hắn đi qua.
Bắc Minh chân quân và yêu ma nhìn nhau, một trước một sau hoá thành độn quang bay vào bên trong.
"Đây là cái gì?"
Nhìn cảnh xa lạ trước mắt. Khuôn mặt Bắc Minh chân quân lộ ra vẻ kinh ngạc, tên yêu ma đó cũng không khác là mấy, hắn cũng không ngờ tới bên ngoài này lại là một không gian độc lập.
Hai tên lão quái vật nhìn nhau rồi ánh mắt rơi vào đám mây ngũ sắc rực rỡ phía xa.
"Đây là...hơi thở thiên kiếp." Sự hiểu biết của yêu ma trong hắc quang lại rất uyên thâm, vừa nhìn đã nhận ra lai lịch của kiếp vân.
"Cái gì, thiên kiếp, không nhầm chứ, lẽ nào đây lại là..." Là một Bắc Minh chân quân của thành phủ lại cũng trợn tròn mắt lên.
"Di chỉ của gổ tu sĩ, hơn nữa chắc có quan hệ với lão quái vật li hợp kì của thượng cổ." Yêu mà lẩm bẩm tự nói, hắn cũng không ngờ mình lại sẽ một lời thành tiên tri, vốn là mượn danh nghĩa đang đánh di bảo của cổ tu sĩ để dẫn đám tu sĩ vào bẫy, nhưng không ngờ nó lại có thật.
"Có kiếp vân tồn tại, đối phương hơn phân nửa sẽ thất bại, không biết có thể giữ được bảo vật lại không." Bắc Minh chân quân liếm liếm môi, trong ánh mắt lộ ra một chút tham lam.
"Điều này thì không rõ, nhưng tìm thử sẽ biết."
"Sao cơ, đạo hữu không muốn bắt tên Điền Tiểu Kiếm đó sao?"
"Đương nhiên là không phải thế, tên tiểu tử đó nhất định cũng ở đây, ta sẽ không để nó chạy mất, còn nữa, Bắc Minh huynh cần phải nhớ kĩ, một tu sĩ nguyên anh kì tiến vào Vân Lĩnh Sơn đã bị biến mất, thủ hạ của ta tìm thế nào cũng không thấy manh mối..."
"Đạo hữu là nói hắn cũng đã đến đây?"
"Có lẽ là như vậy, nhưng không biết hắn phải chăng đã tìm được bảo vật, ta phải phóng thần thức ra tìm kiếm trước..."
Lời nói còn chưa buông xuống thì yêu ma đã nhắm mắt lại, phóng thần niệm cực mạnh ra.
Bắc Minh chân quân vẫn đứng ở chỗ cũ, tuy hắn cũng là nguyên anh hậu kì nhưng vì thiên phú mà thần niệm của yêu ma mạnh hơn nhiều so với hai tộc Nhân Yêu.
Hai bên bây giờ vẫn đang hợp tác nên hắn cũng không cần phải múa rừu qua mắt thợ.
Rất nhanh, qua thời gian nửa chén trà, yêu mà đã mở mắt ra, khuôn mặt lộ ra một chút kinh ngạc.
"Thế nào, đạo hữu đã cảm ứng được gì rồi?"
"Không thấy được nơi tên tiểu tử ấy đang ở, có lẽ khoảng cách khá xa, hắn lại thi triển thuật kiếm khí, nhưng ta lại cảm ứng được sự tồn tại của một nguyên anh hậu kì khác." Yêu ma nói từng chữ một.
"Cái gì, không thể nào, ngoài chúng ta ra ở đây còn có đại tu sĩ, thủ hạ của ngươi không phải là nói rằng tên mất tích chỉ là người tu tiên nguyên anh trung kì sao?" Bắc Minh chân quân kinh ngạc thất sắc, vẻ mặt trầm xuống nói.
"Ta nói đối phương là đại tu sĩ khi nào?"
"Ngươi vừa mới..."
"Đối phương đúng là nguyên anh hậu kì, nhưng là Yêu tộc."
"Yêu tộc, điều này càng không thể. Trong Vân Lĩnh Sơn chỉ có yêu thú cấp thấp, chúng ta hoàn toàn không có nhìn thấy sự tồn tại của hoá hình kì vào trong ngọn núi này." Bắc Minh chân quân phản bác lại.
"Nếu như đối phương vốn đã ở đây thì sao?" Yêu ma lộ ra vẻ kì dị.
"Đạo hữu ý là nói..."
"Ta nghi rằng hắn chính là linh thú hộ sơn của cổ tu sĩ li hợp kì, đạo hữu cũng biết rõ tuổi thọ của một số linh thú biến dị rất dài."
"Nếu nói như vậy, thì càng khó giải quyết, tên này làm theo sự chỉ bảo của chủ nhân, thần thông e rằng không nhỏ." Bắc Minh chân quân vẻ mặt nghiêm trọng nói.
"Sợ cái gì, đơn đánh độc đấu, ta và ngươi chẳng lẽ lại không phải là đối thủ của nó sao, nhưng hai đánh một thắng lợi cũng sẽ không có vấn đề gì, huống hồ là linh thú của lão quái vật sẽ không có ý đồ lấy bảo vật rồi chốn chạy đâu, nếu như là những hậu kì yêu tốc khác thì ngươi cho rằng chúng ta còn có thể lấy được bảo vật sao?"
"Đạo hữu nói không sai, nếu đã như vậy thì ta với ngươi sẽ hợp tác một lần, sau khi có được bảo vật thì sẽ chia ra công bằng, ngươi thấy thế nào?" Bắc Minh chân quân rất vui vẻ nói.
"Ta đương nhiên là không có ý kiến gì khác, lần này thật là thu hoạch ngoài mong đợi, bảo vật của li hợp kì tu sĩ có sức mạnh khong nhỏ, chúng ta sẽ tìm trước rồi sau đó sẽ tìm Điền Tiểu Kiếm, lấy hồn luyện phách hắn." Yêu ma hung tợn nói.
Lời nói còn chưa dứt thì hắn quay người lại, đã thu lại khí lại, Bắc Minh chân quân ngẩn ra, rồi cũng hiểu được, tuy là hai địch một, thắng lợi chắc không có vấn đề gì, nhưng nếu có thể đánh lén bất ngờ thì đương nhiên có thể tiết kiệm được sức lực.
Niệm đến đây thì khoé miệng hắn lộ ra vẻ tươi cười, hai tay bấm niệm thần chú, toàn thân linh quang lấp lánh, vây trọn cả người hắn , nhưng rất nhanh ánh sáng đó lại nhạt đi, hơi thở của hắn cũng trở nên lúc ẩn lúc hiện.
Thuật ẩn nấp của Cửu Thiên Công tuy là huyền diệu vô cùng, nhưng loại công pháp như thế này cũng không phải là duy nhất, tu sĩ cấp cao hình như đều tu luyện, chỉ có điều trình độ luyện mật pháp ẩn nấp có cao có thấp mà thôi.
Hai lão quái vật nhẹ nhàng bay qua những nơi Lâm Hiên đã ở, lại không biết chúng sẽ dùng cách gì để thông qua được sự phong toả của kiếp vân.
................................
Ở bên kia, Lâm Hiên cũng không biết mình đang sắp đối diện với sự nguy hiểm cực lớn, lúc này hắn đang hưng phấn mở nốt chiếc hộp cuối cùng.
Ánh vào trong mắt là hai chiếc thẻ ngọc.
Ngoài ra thì không còn gì khác. Chiếc hộp này cũng không có tầng lớp gì.
Nhưng trên mặt Lâm Hiên lại không có chút thất vọng, nhìn bên trong thẻ ngọc có thứ gì đó.
Hắn cầm một trong hai thẻ ngọc áp dính lên trán, thần thức nhập vào, lập tức vô số văn tự rõ ràng hiện lên trong não...
Lâm Hiên cứ như vậy không hề nhúc nhích, qua một thời đ một bữa cơm mới ngẩng đầu, trên khuôn mặt không nhìn rõ là buồn hay vui.
"Thiếu gia, trong thẻ ngọc viết gì vậy?" Giọng Nguyệt Nhi truyền vào tai.
"Ngươi tự mình xem đi!"
Lâm Hiên giơ tay lên, thẻ ngọc bao quanh là linh quang, bay từ từ đến trước mặt thiếu nữ, Nguyệt Nhi đưa tay ra nhận lấy, nhẹ nhàng giữ chặt, cũng đưa thần thức nhập vào.
Vũ Vân Nhi miệng hơi mở ra, nhưng cuối cùng lại không nói, thân phận nàng và Nguyệt Nhi khác nhau, tuy có hiếu kì, nhưng lại không tiện mở lời hỏi.
Vũ Vân Nhi cảm thấy hơi mơ hồ, đối với nàng mà nói, thực ra cho dù có xem cũng không có tác dụng nhiều lắm, vì dù sao tu vi của nàng cũng quá thấp.
Nội dung trong thẻ ngọc này tổng cộng có ba phần.
Đoạn đầu là viết về lai lịch của vị cổ tu sĩ này, tu vi của người này còn cao hơn rất nhiều so với những gì Lâm Hiên đã đoán, lại không phải là tu sĩ của li hợp sơ kì, mà là trung kì.
Điểm này quả thực làm Lâm Hiên kinh ngạc.
Cần phải biết rằng con đường chông gai để tu tiên càng đi về phía trước càng khó luyện. Chưa cần nói đến li hợp, chỉ nói đến Nguyên Anh, có thể tu luyện đến tu sĩ mức đó thì có ai mà không có tư chất hơn người, tâm trí vững chắc chứ.
Nói như thế này đi, với nguyên anh tu sĩ, khi mà họ vừa mới bước chân lên được tiên đạo, trong mười người thì có chín người được gọi là thiên tài, nhận được bội phần sự sủng ái của các vị sư trưởng trong môn đạo.
Thánh linh căn, dị linh căn làm người ta ngưỡng mộ, nhưng trong nguyên anh tu sĩ lại rất là bình thường, hơn nữa những người này không chỉ tư chất không tồi mà đồng thời còn có sự nỗ lực phi thường.
Nhưng dù như vậy, tuyệt đại bộ phận nguyên anh tu sĩ đều bị gặp khó khăn ở sơ kì.
Cảnh giới nguyên anh vẫn như thế, sự khó khăn của tu luyện li hợp kì chỉ cần nghĩ cũng biết.
Đây đã không còn là tư chất tốt nữa, hay là vấn đề nỗ lực hay không, mà tóm lại là do nguyên khí trời đất.
Li hợp kì vốn đã nên bay đến thượng giới, nhưng vì có sự uy hiếp của thiên kiếp, lại để cho những lão quái vật đó đành phải dừng lại ở đây.
Do đó nhân giới từ góc độ nguyên khí trời đất và tài nguyên mà nói, thúc ra hoàn toàn không thích hợp tu luyện li hợp kỳ mà lão quái vật đã luyện.
Đối với họ mà nói, ở đây không chỉ linh khí quá nhạt mà còn không thể tìm thấy nguyên liệu thích hợp để có thể luyện chế đan dược.
Những linh vật đó không phải là diệt vong rồi mà là quá hiếm hoi.
Tục ngữ nói "phụ nữ khéo tay không có gạo cũng khó nấu được cơm", không có đan dược, linh mạch lại không đủ yêu cầu, cho nên ngoài mấy nhân vật cấp nghịch thiên ra thì những lão quái vật li hợp kì càng bị vây khó khăn ở sơ kì.
Còn vị Thuỷ Nguyên tán này lại là một người tu tiên cấp trung kì, điều càng làm cho Lâm Hiên kinh ngạc chính là hắn không phải là thái thượng trưởng lão của đại phái minh danh nào, mà lại là tán tu.
Không có môn phái ủng hộ lại có thể tu luyện đến bước này, vị Thuỷ Nguyên tiền bối đó thật là một nhân vật đáng nể.
Đương nhiên, Lâm Hiên không phải là chưa từng gặp những người nghịch thiên, ví dụ như Bách Độc thần quân của Mặc Nguyệt tộc, đáng tiếc...
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Hiên cũng nảy sinh một chút phiền muộn.
Ngoài phần đầu tự giới thiệu ra thì phần lớn đoạn văn tự trong thẻ ngọc ghi chép lại tất cả những công pháp vị tiền bối này đã tu luyện.
Những gì lão quái vật li hợp kì đã để lại thì tất nhiên là sẽ không tồi, đây là đỉnh giới công pháp thuộc tính thuỷ.
Đáng tiếc đối với Lâm Hiên mà nói, lại không có tác dụng nhềiu lắm.
Những thứ hắn tu luyện đã đủ phức tạp lắm rồi, huống hồ uy lực của Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết tuyệt đối không dưới đoạn văn tự "Nguyên Thuỷ chân kinh" này.
Lâm Hiên tuy có chút động lòng nhưng cũng hiểu tham quá chắc chắn sẽ hỏng chuyện, đương nhiên sẽ không làm chuyện ngốc nghếch.
Nhưng thẻ ngọc này cũng không làm Lâm Hiên thất vọng, bởi vì phần cuối cùng của nó tuy không nhiều nhưng đối với nguyên anh tu sĩ mà nói thì lại là bảo vật tuyệt đối.
Tu luyện tâm đắc!
Cần phải biết rằng đây là tâm đắc tu luyện của lão quái vật li hợp kì, đối với Lâm Hiên mà nói quả thực là từng chữ như những viên ngọc, nếu như có thể tìm hiểu thì tuyệt đối có thể bớt được những đường đi quay co.
Từ từ nguyên anh trung kì tiến giới hậu kì cần phải chú ý những gì, thậm chí cảnh giới xung kích li hợp nên làm như thế nào thì trong đó đều đã nhắc đến.
Giá trị của thẻ ngọc không có thấp hơn phù ngọc đó, lòng Lâm Hiên như đang nở hoa, nhưng vẻ mặt lại vẫn hết sức thận trọng, đây cũng được coi là một loại tu luyện của tâm cảnh.
"Thiếu gia, tiểu tỳ có một chuyện không hiểu." Nguyệt Nhi ngẩng đầu nhìn, thần thức từ trong thẻ ngọc thu lại, không vui như Lâm Hiên, nha đầu này lại hiện rõ một chút sự mê hoặc.
"Cái gì?" Lâm Hiên cũng tò mò, hắn chưa phát hiện ra có gì không thoả đáng.
"Vị Thuỷ Nguyên tiền bối này nói rất rõ, khi ông ấy vượt độ kiếp, thọ nguyên chỉ còn lại khoảng 100 năm, nếu như lại không thể bay lên thượng giới thì chỉ có một con đường toạ hoá luân hồi, nhưng vấn đề là ở chỗ đó, cho dù đã bay lên linh giới thì sao chứ. Tuổi thọ của li hợp kì tu sĩ cũng không chỉ có 2000 năm như vậy, đến linh giới rồi ông ấy vẫn chỉ là một người tu tiên li hợp trung kì, tuy tài nguyên tu tiên ở đó nhiều hơn chúng ta, nguyên khí trời đất cũng nồng đậm hơn, nhưng thời gian chỉ có 100 năm, lẽ nào ông ấy có thể tu lên được liền một lúc hai bậc, tiến giới đến động huyền kì?"
"Điều này..." Lâm Hiên ngẩn ra, mày cũng nhăn lại, Nguyệt Nhi quả thật là nói đúng, vấn đề này mình trước đây chưa từng nghĩ tới.
Tu tiên chỉ vì trường sinh, nhưng nếu thật muốn trường sinh thì rất khó. Theo như Lâm Hiên được biết, tuy bát cảnh tu tiên mỗi lần tăng cấp thì thọ nguyên cũng tăng lên rất nhiều, đừng nói gì là li hợp kì hay động huyền kì, cho dù đến cảnh giới cuối cùng, người tu tiên độ kiếp kì , chỉ cần hắn chưa từng đọc cửu cửu đại thiên kiếp, thăng đến giới chân tiên thì thọ nguyên vẫn có giới hạn.
Tuổi thọ còn lại của vị tiền bối Thuỷ Nguyên này không nhiều, cho dù thành công đến được linh giới cũng không kịp thăng cấp, không phải là sẽ toạ hoá sao?"
Nhưng hắn vì sao "lửa cháy đến lông mày" (tình hình cấp bách) rồi mới bắt đầu độ kiếp?
Lâm Hiên thật không tin hắn lại làm chuyện vô ích, lẽ nào trong thọ nguyên của người tu tiên này còn có một bí mật gì khác sao?
Điểm này Lâm Hiên từ trước đến nay chưa từng đọc được trong điển tích, một chút dấu vết cũng không có, nhưng chắc phải có nguyên do.
Lâm Hiên rơi vào suy nghĩ, được nhiên là mù tịt không có chút manh mối.
"Thôi đi, thiếu gia, đừng nghĩ nữa, có lẽ đây là một bít mật, sau này tiến cấo li hợp kì đương nhiên sẽ hiểu." Thấy Lâm Hiên nhăn mày, Nguyệt Nhi hiểu ý vội mở lời.
Vốn là lời khuyên giải, nhưng Lâm Hiên nghe lại cảm thấy có lý, li hợp kì vẫn là một ranh giới giữa nhân giới và linh giới, không chừng còn ẩn chứa những điều bí mật đáng nể.
Nước chảy thành sông, nếu như mình có một ngày có thể thăng cấp thì có lẽ những nghi vấn này sẽ giống như Nguyệt Nhi đã nói, được nhiên sẽ được mở ra, nếu như vậy thì hà tất phải khổ sở suy nghĩ nữa, bây giờ đó không phải là chuyện sát với thực tại.
Khoé miệng Lâm Hiên lộ ra một nụ cười, vứt bỏ phiền não, bàn tay lật lên, cầm chiếc thẻ ngọc thứ hai ra.
Đây là bảo vật cuối cùng Thuỷ Nguyên tiền bối để lại, không biết trong đó sẽ có gì.
Thu hoạch lần này đã vượt quá dự liệu của mình, nhưng bảo vật ai cũng sẽ không chê nhiều, Lâm Hiên đầy hi vọng nhập thần thức vào...
Chỉ mới nhìn qua mà khuôn mặt Lâm Hiên đã hiện lên vẻ vui mừng, ngẩng đầu dậy, tay vỗ vỗ vào chiếc vòng trữ vật, một hộp ngọc bay vụt ra.
Thứ đặt trong hộp ngọc là chuôi tàn kiếm.
Thẻ ngọc này lại có quan hệ với thanh kiếm này.
Vốn đang luẩn quẩn trong một vòng bí ẩn, giờ đây thoắt cái đã được mở ra.
"Thông thiên linh bảo." Lâm Hiên lẩm bẩm tự nói, cái danh từ này hắn lần đầu tiên được nghe thấy.
Nội dung trong thẻ ngọc thứ hai được phân làm hai phần trên dưới.
Những điều ở phần mở đầu không thể nói là bí mật đáng nể, nhưng Lâm Hiên lại nghe biết được một điều chưa từng biết, sách cổ mà hắn đã xem có thể coi là rất nhiều, nhưng chưa từng có một quyển nào nhắc đến một chút điều này.
Mọi người đều biết, người tu tiên có thuật phi thiên độn thổ, đại uy năng rời núi lấp biển, nhưng phần lớn đều là mượn sự trợ giúp của khí vật, uy năng tay không thi triển mật thuật dù sao cũng có hạn.
Tu tiên cần phải dùng thời gian dài, các loại khí vật rất nhiều, linh vật, pháp bảo không bao giờ thiếu, hai loại này là thường thấy nhất.
Nói về linh khí trước, căn cứ vào uy lực không giống nhau, được phân ra thành bốn cấp thấp phẩm, trung phẩm, cao phẩm và cực phẩm.
Vừa nhìn đã biết, vô cùng rõ ràng
Nhưng pháp bảo lại không giống thế, tuy giữa những pháp bảo không giống nhau, uy lực cũng có sự khác biệt về thiên uyên, nhưng Lâm Hiên lại chưa từng nghe nói nó có sự phân cấp.
Bình tĩnh lại mà nói, hắn có chút tò mò, nhưng đó cũng chẳng qua là chuyện nhỏ mà thôi, vì thế không cần phải suy nghĩ nhiều.
Bây giờ mới biết, giữa pháp bảo cũng có đẳng cấp, chỉ có điều phân loại càng chặt chẽ, sự khác biệt về khoảng cách cũng vượt xa linh khí.
Trên pháp bảo bình thường còn có một loại là linh bảo.
Nói đúng ra thì chúng là pháp bảo, nhưng uy lực to lớn của chúng lại làm người ta phải ngạc nhiên vô cùng, tuyệt đối khác xa những bảo vật thông thường, thứ nổi bật trong linh bảo lại được đặt kèm thêm hai chữ "thông thiên".
Chuôi kiếm tàn chính là một linh bảo.
Đáng tiếc đã bị huỷ, chỉ còn lại một nửa phần thân thôi.
Nhưng cho dù là một linh bảo tàn thứ phẩm như vậy nhưng uy lực của nó vẫn lớn đến mức mà người ta không thể tin nổi.
Theo như Thuỷ Nguyên tán nhân miêu tả, năm đó ông ấy cũng vô tình mà có được, bảo vật này có lẽ là được tu sĩ linh giới mang tới.
Năm đó ông ấy dựa vào bảo vật này mà tung hoành thiên hạ, thậm chí còn đấu ngang hàng với một lão quái vật li hợp hậu kì, đáng tiếc thanh ma duyên kiếm thần thông này chỉ có một, công kích tuy lợi hại, nhưng lại không có sự phòng ngự hơn đặc biệt...
Đổi một cách nói khác nghĩa là, đối với độ kiếp thì chẳng thể giúp gì.
Đương nhiên, Thuỷ Nguyên tán nhân vẫn mang theo nó bên mình, vạn nhất có thể độ kiếp thành công thì bảo vật này đến được linh giới vẫn không thể xem nhẹ.
Đọc sự miêu tả ma duyên kiếm trong thẻ ngọc, mặc dù với thân phận là thành phủ, Lâm Hiên sắc mặt cũng bất giác lộ ra vài phần hoảng sợ.
Một linh bảo bị huỷ một nửa lại vẫn còn có thần thông như vậy, thật khó có thể tưởng tượng được, nếu như nó là một bảo vật hoàn chỉnh...
Nhưng con người cần biết đủ, đối với mình-một nguyên anh kì mà nói, vật này đã đủ đáng nể lắm rồi.
Dù sao trong thẻ ngọc đã nói rõ, nếu như ở linh giới, linh bảo cũng là thứ vô cùng hiếm có, số lượng cũng không nhiều.
Còn một nửa phần thẻ ngọc phía dưới là một đoạn công pháp.
Nói là công pháp có chút không đúng lắm, vì rất ngắn, không quá nghìn từ.
Linh bảo và pháp bảo thông thường hoàn toàn khác nhau, nếu muốn sử dụng không chỉ cần dùng phương pháp luyện cực kì đặc biệt, mà còn cần tu luyện pháp quyết chuyên môn đúng với nó.
Cũng không thể nói là khó khăn, có điều Lâm Hiên vội vàng nhìn, khoé miệng lại bất giác lộ ra một nụ cười khổ gượng, nguyên anh trung kì trong nhân giới tuy không thể nói là tồn tại trình độ cao nhất nhưng cũng không phải là quá xa, nhưng theo những gì công pháp đã nói, cũng chỉ vừa đáp ứng được yêu cầu tu luyện mà thôi, hơn nữa chỉ có thể phát huy uy lực bên ngoài của linh bảo.
Lâm Hiên trơ mắt đứng nhìn, thu ma duyên kiếm và thẻ ngọc lại.
.....................
Ở nơi khác.
Bắc Minh chân quân và yêu ma cùng dừng ở trên đỉnh núi, kiếp vân ngũ sắc đang ở phía trước mặt họ.
"Làm sao đây, những kiếp vân này không ổn định và chỉ cần cảm nhận được sự dao động của linh lực thì sẽ dẫn đến công kích."
"Bắc Minh chân quân lo lắng cái gì, nếu như là kiếp vân thật thì chúng ta đương nhiên không dám vượt quá giới hạn, ngay cả lão quái vật li hợp kì cũng có thể bị giết, nhưng bây giờ chỉ có mấy đám..." Khoé miệng yêu ma lộ ra một vẻ chê cười.
"Sao cơ?"
"Nếu tại hạ không nhìn nhầm, linh lực trong đó còn không đủ 1/100 toàn năng, ta và ngươi liên thủ lẽ nào không xông qua được?"
"Đương nhiên có thể xông qua được, có điều đạo hữu đừng quên, còn có một đại yêu tộc hoá hình hậu kì đang ở trước mặt, pháp lực của chúng ta nếu tiêu phí quá nhiều..." Bắc Minh chân quân lẩm bẩm nói.
"Lời này cũng không sai, nhưng đạo hữu còn có cách khác sao?" Yêu ma vừa nói vừa quay đầu lại, nhìn vào vòng xoáy không gian ở hai bên, thứ đó còn nguy hiểm hơn nhiều kiếp vân, hoàn toàn không có cách nào vòng qua.
"Không có."
"Nếu đã như vậy thì hà tất phải nói nhiều làm gì, muốn có bảo vật thì phải trả giá thôi."
Yêu ma cười khẩy một cái, lớp ánh sáng màu đen toàn thân lớn ra, ma khi bắn ra vô biên, bao bọc cả người hắn, trên bề mặt lớp bảo vệ đó ẩn hiện vô số những phù văn lấp lánh, hoá thành kinh hồng, dùng tốc độ cực nhanh cắm nhập vào trong phạm vi màn bao phủ của kiếp vân.
Ầm oàng!
Sự rung động linh lực lớn như vậy đương nhiên sẽ dẫn đến sấm chớp, song yêu ma coi như không thấy, cứng rắn bay thẳng về phía trước.
Dũng mãnh như thế làm cho Bắc Minh chân quân cũng có chút kinh sợ.
Tiếp theo lão quái vật đưa tay ra đập một cái, sử dụng một chiếc bảo vật.
Nhìn thì có chút giống một chiếc thuyền nhỏ của thế tục.
Vốn chỉ nhỏ có một thước, nhưng nhanh chóng đã lớn rộng ra như có thể ngồi được vài người vào đó, Bắc Minh chân quân hoá thành một kinh hồng, bay nhập vào trong chiếc thuyền.
Sau đó bấm tay niệm thần chú, cả linh thuyền biến thành như có như không, ngày càng mờ đi, cuối cùng lại hoá thành một hư ảnh màu trắng tinh tế dị thường, bay nhập vào trong kiếp vân...
Linh hoạt giống như con rắn, xuyên vào trong thiên kiếp, phần lớn các lôi hoả đều bị chúng tránh được, cho dù ngẫu nhiên bị đánh trúng thì với thực lực của Bắc Minh chân quân đương nhiên cũng có thể ngăn cản được.
Nguyên anh hậu kì dù sao cũng có sự khác biệt, mỗi một lão quái vật đạt đến cảnh giới này đều có thần thông phi phàm.
.....................
Trước mắt là một mảng màu đỏ đậm, Điền Tiểu Kiếm đang bơi xuyên qua lại hồ nham thạch nóng chảy.
Chiếc hồ này rất kì quái, không biết ở bên trong có thể tìm ra được con đường rời khỏi không gian quỷ dị này không, hoặc là vì trận trước quá xui xẻo, lần này vận khí của Điền Tiểu Kiếm cuối cùng cũng bắt đầu chuyển đổi. Khi Lâm Hiên đi qua chiếc hồ này đã từng nhìn thấy một cổ thú hai đầu cực lớn mà đáng sợ, nhưng Điền Tiểu Kiếm bơi qua hồ lâu như vậy mà một chút nguy hiểm cũng không có.
Nhưng trên khuôn mặt hắn không có chút vui mừng nào. Tính toán thời gian, đoán rằng yêu ma hậu kì đó chắc chắn đã đuổi đến, nếu không nghĩ cách rời khỏi đây thì sớm muộn mình cũng sẽ chỉ có kết cục mạng thôi.
Đột nhiên, một điểm sáng xuất hiện trong mắt.
Đây rõ ràng là đáy hồ, ánh sáng đó hiện ra quỷ dị vô cùng, Điền Tiểu Kiếm trong lòng đại hỉ, vội tăng tốc bơi đến.
................................
Lâm Hiên đã phóng thần thức ra, tìm kiếm cẩn thận trong động phủ, tuy lần này hắn đã kiếm được rất nhiều bảo vật, nhưng với tính cách cẩn thận của Lâm Hiên, đương nhiên cũng sẽ lại tìm kiếm một lần nữa, trách để sót thứ gì.
Vốn khuôn mặt đang đầy bụ cười, thì đột nhiên Lâm Hiên cứng đờ lại, mở trừng mắt ra.
"Thiếu gia, sao vậy?"
Có hai lão già nguyên anh hậu kì đang tăng tốc đến đây." Lâm Hiên nói từng chữ một, vẻ mặt khó coi đến cực độ.
"Cái gì, nguyên anh hậu kì. Thiếu gia, người không nhầm chứ, chúng đã đến đây đã rất lâu rồi, đều không nhìn thấy người khác, người không phải đã nói ở đây có lẽ là một không gian độc lập sao?" Nguyệt Nhi ngẩn ra, lập tức hỏi lại, có chút lo lắng.
"Đúng là ta đã từng nói thế, nhưng..." Lâm Hiên nói đến đây thì dừng lại, bây giờ giải thích những chuyện này có tác dụng gì, đối phương 100% là đang tiến sát tới đây với tốc độ cực nhanh, tục ngữ nói: Người đến không thiện, người thiện không đến. Với thần thông của Lâm Hiên bây giờ, một quái vật hậu kì chẳng có gì đáng sợ, nhưng hai... Lâm Hiên vẫn chưa tới mức tự đại đó.
"Sư bá, nên làm thế nào đây?"
Trong tu sĩ đồng giời, tâm lý và tố chất của Vũ Vân Nhi không tồi, nhưng lúc này lại trở nên thất sắc, dù sao người mà hộ phải đối mặt chính là lão quái vật nguyên anh hậu kì, đẳng cấp này trước đây Vũ Vân Nhi ngay cả mơ cũng chưa từng nghĩ tới, bây giờ không ngất xỉu cũng là biểu hiện tốt lắm rồi.
"Chúng ta chia nhau ra đi." Lâm Hiên nghĩ rồi nói như vậy.
"Cái gì? Chia nhau ra đi?"
"Đúng vậy, với tình hình này, ta thân mình còn lo chưa xong, các ngươi theo ta chỉ càng nguy hiểm thôi, Vân Nhi, ngươi còn nhớ thuật kiếm khí ta đã dạy chứ?"
"Vâng, sư bá."
"Nhớ thì tốt rồi, sau khi chúng ta tách nhau ra, ngươi tìm một chỗ an toàn để trốn, thi triển mật pháp kiếm khí, mục tiêu của đối phương là ta, chắc sẽ không chú ý đến một người tu tiên nhất ngưng đan kì như ngươi đâu, sau chuyện này ta tất sẽ đi tìm ngươi."
"Vâng, sư bá."
Nằm ngoài sự liệu của Lâm Hiên, Vũ Vân Nhi không có lôi thôi đòi bám theo mà lập tức đồng ý, tâm trí của cô gái này quả thực không tồi, với tình hình như thế mà vẫn có thể bình tĩnh suy xét, cũng có thể hiểu được Lâm sư bá thần thông, còn cần phải tính làm thế nào để nghịch thiên, đối mặt với hai lão quái vật hậu kì cũng không có dư sức để đưa theo mình chạy trốn.
Nếu như bị đuổi thì đấu pháp đẳng cấp, mình không những không giúp được một tẹo nào mà còn mang thêm phiền phức, đối phương chỉ cần dùng một ngón tay cũng đủ để làm mình hồn phi phách tán rồi.
Chia ra đi tuy là làm cho lòng nàng đánh trống ngực, nhưng bây giờ đã không còn lựa chọn nào khác, so sánh thì còn thấy an toàn hơn một chút.
"Nhưng sư bá, nếu như ta trồn được, nếu như thật sự che mắt được hai lão quái vật, thì người làm thế nào để tìm ta?"
"Điều này thì ngươi không phải lo." Lâm Hiên phất tay áo lên, một thanh hà bay vút ra, từ đỉnh đầu nhập vào người thiếu nữ: "Ta đã làm kí hiệu, tuyệt đối sẽ tìm được ngươi."
Rồi Lâm Hiên lật lòng bàn tay lên, một xếp phù lúc đã được hắn lấy ra: "Bây giờ sư bá cho dù đưa ngươi mấy bảo vật này thì ngươi cũng không có thời gian để luyện háo sử dụng nó, hãy mang theo những phù lục này, có lẽ sẽ giúp được cho ngươi."
"Cảm ơn sư bá." Vũ Vân Nhi mừng rỡ nhận lấy, ánh mắt lướt qua, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc: "Đây đều là linh vật từ cấp địa trở lên?"
"Đúng vậy, những gì bây giờ ta có thể giúp ngươi chỉ có bấy nhiêu thôi, con đường phía trước nguy hiểm, cẩn thận trốn đi, đương nhiên, nếu có cơ hội thì xem xem có thể tìm được đường ra không."
"Vâng." Vũ Vân Nhi gật gật đầu, bây giờ không có thời gian nói nhiều nữa, dịu dàng chào Lâm Hiên rồi hoá thành một kinh hồng bay ra khỏi động phủ.
Nhìn theo bóng người thiếu nữ, Lâm Hiên trên trán hiện đầy vẻ lo lắng, thần sắc càng lúc càng ngưng thần lại.
"Thiếu gia, chúng ta nên làm thế nào đây?"
"Bĩnh tĩnh rồi nói, ta cũng không rõ lắm." Lâm Hiên khoé miệng lộ ra chút nụ cười gượng, nếu như đổi một địa điểm khác cho dù đối mặt với hai lão quái vật hậu kì thì hắn cũng nắm chắc tám phần chạy thoát, nhưng đây lại là không gian độc lập...
Nguy hiểm không cần nói, nếu như có thể tìm được lối ra thì sớm muộn cũng bị đuổi kịp.
"Vậy..."
"Đừng nói gì nữa, cách thì lát nữa đi trên đường sẽ nghĩ, ta không muốn bị chúng chặn ở đây đâu."
Lâm Hiên nhăn mày, thân hình sáng lên và bay ra ngoài động, tất cả những quái vật mà Xuyên Sơn Giáp hoá thành vẫn trung thành canh giữ ở chỗ cũ, thấy hắn xuất hiện, nhếch mép lên, cười ha ha một cách ngốc nghếch.
Lâm Hiên thở dài, tên này quả đúng là hậu kì, đáng tiếc linh trí lại xảy ra vấn đề, đã không thể luyện chế được bảo vật mà khi chiến đầu lại chỉ biết xông lên đánh, thực lực bị suy giảm nhiều, nếu không tình cảnh của mình sẽ tốt hơn nhiều.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như không phải là Xuyên Sơn Giáp ngu ngốc thì mình sao có thể thu phục được.
Lâm Hiên lắc lắc đầu, bây giờ không có thời gian để chậm trễ nữa, hắn đưa tay ra rút ra túi linh thú rỗng từ trong eo, Xuyên Sơn Giáp thu gọn vào, lập tức toàn thân ánh sáng màu xanh lớn rộng ra, bay lướt đi.
.................
"Ý!"
Hơn một trăm dặm, yêu ma độn quang chầm chậm, rồi dừng lại: "Chuyện gì vậy nhỉ, lại xuất hiện hai tu sĩ khác, một là nguyên anh trung kì, một là ngưng đan kì."
"Tôi cũng cảm nhận được rồi, hơn nữa hai người đã tách ra, tu sĩ ngưng đan kì hình như là một tiểu nha đầu, bây giờ đã một mình chạy trốn rồi." Bắc Minh chân quân nhăn mày lại, có chút nghi ngờ mở miệng nói.
"Hừ, một tiểu bối ngưng đan kì có gì đáng nói chứ, không đáng nhắc tới, tên nguyên anh trung kì đột nhiên xuất hiện kia là thế nào nhỉ?"
"Ngươi hỏi ta, ta nào có rõ, Vân Lĩnh Sơn không phải là đang vô duyên vô cớ mất tích một tên nguyên anh kì tu sĩ sao, có thể chính là hắn." Bắc Minh chân quân tức giận nói.
"Lời này cũng không sai. Nhưng đại yêu tộc của hoá hình kì và tên này lại đi cùng nhau, hơn nữa hơi thở rất cổ quái, giống như là...giống như là bị thu vào trong túi linh thú vậy." Yêu ma lẩm bẩm tự nói.
"Hừ, cố làm ra vẻ mê hoặc, một tu sĩ nguyên anh trung kì có thể thu phục được đại yêu tộc hậu kì sao, lão phu sống gần nghìn năm rồi còn chưa từng nghe thấy chuyện hoang đường như thế." Bắc Minh chân quân phản bác lại.
"Bất kể đối phương có phải là có âm mưu hay không, thêm một tu sĩ trung kì thì lại càng khó giải quyết."
"Sao chứ, đạo hữu định rút lui à?" Bắc Minh chân quân nhăn mày nói.
"Đương nhiên là không." Sắc mặt yêu ma nhăn lại: "Đại hữu hà tất phải kích ta, cho dù cảnh giới tương đồng nhưng thần thông ma tộc của chúng ta vẫ cao hơn một bậc so với nhân tộc yêu tộc, Bắc Minh huynh cũng không cần phải giấu diếm, thân làm thành chủ Bạch Thạch, đạo hữu cũng vượt xa cả tu sĩ hậu kì bình thường, tại hạ nói không sai chứ?"
Bắc Minh chân quân mặt cứng đờ lại, nhưng rất nhanh đã trở lại như thường: "Đạo hữu quá lời rồi, tại hạ không thể so sánh với ngươi được."
Yêu ma cười ha ha, chuyện này đến đây dừng lại, hai bên vẫn là quan hệ hợp tác, hắnd đương nhiên sẽ không để chuyện đối phương giấu thực lực dây dưa ra.
Đầu vai run lên, ma khí cả mảng lớn ùn ùn vây quanh ra. Tụ lại thành một tụ ở giữa, mơ hồ lại hiện ra tướng mạo kinh khủng của yêu ma, nhưng đây không phải là thần thông hoá thân thứ hai gì cả, mà là bí thuật đặc biệt của ma tộc.
"Đi!"
Yêu ma chỉ một điểm, quái vật mới vừa xuất hiện đã hoá thành một đám mây đen, phóng về phái bên trái, nhìn theo hướng đó thì đúng là hướng Vũ Vân Nhi trốn chạy.
Tuy khả năng không cao, nhưng cũng phòng ngừa nha đầu này mang theo bảo vật chạy trốn, đối phó với một tiểu tu sĩ ngưng đan kì, chỉ cần quái vật do ma khí ngưng tụ thành là đủ.
Còn bản thân yêu ma và Bắc Minh chân quân lại không đổi phương hướng, mục tiêu của chúng chính là Lâm Hiên
"Đáng chết, nhanh quá!"
Hai người một trước một sau, cự li khoảng 100 dặm, Lâm Hiên tuy là nguyên anh trung kì, nhưng thần thức cũng không yếu hơn hậu kì, đương nhiên có thể cảm giác được từng chút cự li đang kéo gần.
Đáng ghét, tốc độ độn quang của mình lại chậm hơn hai tên lão quái vật này một chút.
Lâm Hiên cau mày lại, cứ đi như vậy thì không trụ được bao lâu.
Bình tĩnh lại, hắn cũng được coi là nhân vật mưu trí, nhưng thời khắc này lại thật sự không tìm ra được cách nào.
Bất lực, Lâm Hiên chỉ còn cách cắn răng chạy thật nhanh, đồng thời trong đầu luôn luôn nghĩ, xem có thể tìm ra cách thoát thân không.
Cứ một đuổi một chạy như thế này cũng phải duy trì nửa canhg iờ, tuy khoảng cách đã gần hơn nhiều, nhưng nếu muốn đuổi còn phải cần một khoảng thời gian nữa.
Đối với tốc độ độn quang của Lâm Hiên, hai lão quái vật đều cảm thấy kinh ngạc, phải biết rằng chúng không phải là hậu kì bình thường, không ngờ tên tiểu tử này lại có thể chạy nhanh như vậy.
"Thiếu gia, người xem phía trước."
Đầu Lâm Hiên vẫn đang vận động cực cao, tiếng Nguyệt Nhi truyền tới, tốc độ độn quang của Lâm Hiên vẫn không đổi, nhưng thần thức lại tập trung về phía trước.
Đó là một ngọn núi lớn cao chót vót, nhìn lướt qua thì không có gì thu hút, nhưng dưới chân núi lại có rất nhiều trụ đá, sắp xếp có vẻ lộn xộn, nhưng vừa nhìn đã nhận ra điểm không giống.
Hình như...
Đáng tiếng bây giờ không có thời gian để nghiên cứu kĩ.
Ph tiếp tục chạy hay là dừng lại xem những trụ đã cổ quái đó nhỉ?
Lâm Hiên rất nhanh đã đưa ra được dự lựa chọn, hắn từ từ dừng độn quang lại.
Dù sao mình cũng bay chậm hơn đối phương, sớm muộn cũng sẽ bị đuổi kịp, còn những trụ đã kia nói không chừng lại là đường thoát khỏi không gian độc lập này.
Mặc kệ, cứ tới đó đã!
Lâm Hiên thần thức phóng ra, bắt đầu nghiên cứu những trụ đá cổ quái này.
........................
Ở phía khác, dưới hồ nham thạch nóng.
"Đây là cái gì?"
Điền Tiểu Kiếm đã đến đuợc chỗ có ánh sáng, nếu như Lâm Hiên ở đây, chắc chắn sẽ kinh ngạc thất sắc, ở đây cũng có rất nhiều thạch trụ, được bày trí lộn xộn.
Chỉ có điều không giống với những thạch trụ ở chân núi kia, trong những thạch trụ ở đáy hồ thì còn có một truyền tống trận.
Không sai, quả thật là truyền tống trận, cho dù nhìn rất thô xơ, giống như kiểu ai đó trong tính thế cấp bách mà vội vàng bày ra vậy.
Khuôn mặt Điền Tiểu Kiếm đầy vẻ cảnh giác, cẩn thận phóng thần thức ra, lần này trên con đường Vân Lĩnh Sơn hắn đã nếm quá nhiều cực khổ rồi, đương nhiên không muốn vì một chút sơ ý mà đưa mình vào nguy hiểm, phải xem xét cẩn thận trước, rồi mới từ từ sử dụng.
.......................
Lâm Hiên cũng đang nghiên cứu thạch trụ, nhưng hắn vội hơn Điền Tiểu Kiếm nhiều, bây giờ hai tên lão quái vật hậu kì đang truy đuổi ở phái sau.
Cách khoảng bảy, tám mươi dặp, tuy không thể nói là thoắt cái đến, nhưng đối với chúng mà nói tuyệt đối không cần dùng tới thời gian nửa chén trà.
Trong lòng Lâm Hiên rất lo lắng sốt ruột, điều này chỉ cần nghĩ cũng biết.
Trong tình hình này, muốn tìm hiểu ra sự huyền bí trong thạch trụ thì quả thật là rất khó.
Đột nhiên Lâm Hiên thay đổi sắc mặt, ngẩng đầu lên.
Một hư ảnh màu đen đã hiện ra cao hơn trăm trượng.
"Không thể nào, hắn tại sao lại có thể nhanh như vậy..." Giọng nói của Lâm Hiên chưa kịp buông hết thì đã há mồm cứng lưỡi, thuật mà đối phương dùng lại đúng là thần thông thu địa.
Không cần nói, kẻ đến trước đương nhiên là yêu ma.
Tục ngữ nói: "Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Tên này đã mấy lần để Điền Tiểu Kiếm chạy thoát, thật không dám xem thường những người tu tiên có cảnh giới thấp hơn mình nữa.
Vốn hai bên đều truy đuổi, vẫn rất bình thường, nhưng Lâm Hiên đột nhiên dừng lại làm cho hắn có chút phòng bị...tên tiểu tử này không phải là đã tìm được cách rời khỏi không gian độc lập chứ?
Tuy chỉ là đoán nhưng hắn cũng không dám để lộ một chút sơ xuất, lập tức bỏ lại Bắc Minh chân quân mà đi trước một bước, thi triển thuật thu địa.
Thần thông này so với thuấn di cũng tương đương nhau. Cự li mấy chục dặm, đương nhiên là thoắt cái đã đến.
Trong ánh sáng màu đen, mơ hồ có thể thấy được tướng mạo dữ tợn của yêu ma, sau khi đến, hắn cũng không dừng bước lại, mà tiếp tục thi triển thuật thu địa, thân hình rung lên mờ ảo, cự li cách Lâm Hiên chỉ còn bảy, tám trượng, từ trong ma khí cuồn cuộn, một bàn tay quỷ đen sì thò ra.
Đánh bất ngờ!
Không giống với võ lâm thế tục, giới tu tiên sẽ không xem trọng khí phách tiền bối, yêu ma tàn nhẫn độc ác càng chỉ coi trọng kết quả, nếu như có thể dùng những cách đánh lén mà giết được tên tiểu tử này thì hắn càng đắc ý!
Chớ nói vội, nếu như đổi lại là một người tu tiên nguyên anh trung kì, không chết cũng chắc chắn bị trọng thương.
Dù sao sự khác biệt giữa hậu kì và trung kì vốn chỉ khác ở thiên uyên, huống hồ yêu ma đáng sợ này còn chiếm được tiên cơ tập kích.
Nhưng Lâm Hiên há chẳng phải là trung kì tu sĩ bình thường.
Mặc dù yêu ma xuất hiện ngoài ý muốn nhưng chuyện đã đến đầu, hắn lại chấn tĩnh được.
Lần này quả thực là tình huống nguy hiểm, nhưng không phải là lần nguy hiểm nhất từ khi mình bước chân lên con đường tu tiên, huống hồ sợ hãi cũng chẳng có tác dụng gì, lúc này bình tĩnh đối phó mới là điều quan trọng nhất.
Nhìn thấy đối phương hung hãn xông tới trước mặt, Lâm Hiên xoay tay trái, một cây mác dài hình dáng cổ xưa hiện ra, Lâm Hiên đưa tay ra nắm chặt, khua về phía đối phương.
Thanh quang sáng lên, không khí lập tức trào dâng như cơn sóng.
Móng vuốt của yêu ma chưa kịp đưa tới thì yêu ma đã xuất hiện lảo đảo, trường mác của Tuyết Hồ Vương ngay cả thuấn di cũng không thể phá bỏ, thì thuật thu địa có là gì?
Trên mặt yêu ma lộ ra một vẻ kinh ngạc, nhưng Lâm Hiên không cho hắn thời gian suy nghĩ, tay áo phất lên, một thanh quang khác càng chói mắt bay vọt ra.
Không cần nói, đó chính là thanh hoả!
Đón gió bay vút lên, hung hăng nhắm thẳng vào đỉnh đầu đối phương.
Đồng thời Lâm Hiên há mồm ra, từ trong mồm bắn ra một ngọn lửa màu lục bích rộng bằng đầu ngón tay, tiếng kêu ầm lên, một con chim nhỏ mỏ nhọn từ trong ngọn lửa hiện ra, hai cánh dang ra, mắt sáng như sao băng, cơ hồ chớp mắt đã đến trước mặt yêu ma.
Lâm Hiên vẫn chưa vừa lòng, lấy từ eo ra một túi linh thú đựng Xuyên Sơn Giáp để sử dụng.
Rầm!
Linh áp đáng sợ từ trên trời giáng xuống.
Hoá hình hậu kì!
Hơn nữa đã đến cảnh giới cao nhất, yêu ma cho dù biết có một đại yêu tộc như vậy nhưng chuyện đến đầu rồi lại cũng bất giác biến sắc.
Thợ săn lại trở thành vật săn, vốn hắn muốn đánh lén Lâm Hiên nhưng không ngnờ tên tiểu tử này lại giảo hoạt hơn Điền Tiểu Kiếm nhiều, thần thông bảo vật cũng càng làm người ta kinh ngạc, thoắt cái hình thế đã chuyển ngược lại, Lâm Hiên hoàn toàn không chút tổn hại mà ngược lại là hắn, quả thực có chút không ổn.
Lâm Hiên tuy không thể nói là thần thông xuất thế, dù sao thời gian cũng quá ngắn, nhưng cũng không hề nương tay, hắn đương nhiên không hi vọng giết được một yêu ma hậu kì, nhưng chỉ cần có thể làm đối phương trọng thương thì đối với mình cũng là một chuyện rất tốt.
Nói tóm lại bây giờ đi một bước xem một bước.
Đi kèm với linh áp, trên không trung xuất hiện một Xuyên Sơn Giáp cao bảy, tám trượng.
Lúc này hắn xuất hiện yêu thể, dù sao linh trí của tên này chưa được mở ra, dùng yêu thể đối địch ngược lại càng dễ phát huy thực lực.
Mở mồm ra, trong miệng ngậm đầy máu, từ trong đó phun ra một sương yêu cuồn cuộn, giống như sóng biển vậy, phun thẳng vào yêu ma.
Tuy không biết đó là pháp thuật gì, nhưng một đòn công kích của đại yêu tộc hậu kì tuyệt đối không phải là nhỏ.
Mặt yêu ma như màu vàng đất, hắn dường như sắp bị làm tức phát điên, không ngờ mình vội vàng đuổi đến đây lại rơi vào bẫy của đối phương.
"Tiểu bối, tìm cái chết đi!"
Yêu ma há mồm ra, một ma viêm màu xám trắng bắn ra, sau khi ma viêm này rời khỏi mồm thì lăn cuồn cuộn, lại hoá thành một con mãng xà một sừng cao cả trượng, há mồm đầy máu, thoắt cái đã nuốt con chim bích huyễn u hoả huyễn hoá thành vào bụng.
Trên mặt yêu ma hiện ra một vẻ tàn nhẫn, nhưng Lâm Hiên lại không một chút hoang mang nào, theo lý bình thường thì chim sẽ sợ rắn, nhưng thể chất hai con đều là ma lửa, không phải đơn giản mà có thể tương sinh tương khắc như thế.
Lâm Hiên coi như không thấy, bấm hai tay niệm thần chú, pháp lực cuồn cuộn nhập vào trong thanh hoả kiếm.
Ánh sáng màu xanh càng phát càng chói mắt.
Đồng tử của yêu ma thu nhỏ lại, mặt sáng lên một vẻ quỷ dị, một trung kì tu sĩ nhỏ bé mà uy lực của bảo vật lại lớn đến mức đấy.
Hắn giơ tay trái lên, những tiếng nổ bùm bùm truyền vào tai, một thanh cốt đao dài khoảng một thước hiện lên trong tay, ma khí và linh khí giao nhau, lại chặn thanh hoả
Tiếp theo đó yêu ma này quay đầu lại, cười một cách dữ tợn với Lâm Hiên.
Không... không chỉ là cười, một thứ gì đó màu đỏ từ trong miệng hắn thòi ra, là đầu lưỡi.
Không dừng lại ở đó, từ trong mắt hắn cũng bắn ra hai cột sáng màu xám trắng.
Theo lý mà nói, đòn công kích như vậy sẽ không gây chút thu hút nào, nhưng Lâm Hiên tim lại hơi đập, trào lên một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, hắn cũng không thể nói được cảm giác đó từ đâu mà ra.
Lâm Hiên không dám chậm trễ, thân hình sáng lên, đã thi triển cửu thiên vi bộ.
Cột sáng và đầu lưỡi đâm xuyên hư ảnh của hắn, thật là nguy hiểm, tuyệt kĩ này hình như có thể so sánh với thuấn di, suýt chút nữa tránh không kịp.
Lâm Hiên vội vàng vỗ vào chiếc túi trữ vật, dùng ô kim long giáp.
"Ý!"
Yêu ma càng kinh ngạc, ma công của mình lại hoàn toàn không gây bất lợi, chiêu này đột nhiên sử dụng thì cho dù là đại tu sĩ ít nhiều cũng sẽ nếm mùi đau khổ.
Thứ mà đối phương vừa sử dụng là bí thuật gì, sao lại còn huyền ảo hơn cả thu địa của mình mấy phần, không thể, hắn rõ ràng là một tu sĩ trung kì.
Cuộc giao đấu giữa Lâm Hiên và yêu ma nói là phức tạp nhưng thực ra lại chỉ như chớp với hoả thạch thôi, cơ hồ trong chớp mắt đã hoàn thành, hai bên đều đánh rất nhanh, bất luận pháp bảo hay là chiêu thức thì đều rất nhanh gọn.
Còn sương yêu mà Xuyên Sơn Giáp phun ra mới ùn ùn kéo đến.
Không biết bên trong còn có những pháp thuật cổ quái gì nữa, yêu ma lại cảm thấy hành động của cơ thể trở nên ngừng trệ không linh hoạt. Những sương yêu tụ tập lại ở giữa.
Trên trời đã xuất hiện một hàm răng nanh cực lớn...không, không đúng, chính xác phải nói là cái mồm, chỉ có điều hàm răng nanh trong mồm dài đến cả trượng. Xem ra rất đáng sợ.
Giống như muốn một miếng gặm đứt nát người yêu ma vậy.
Lâm Hiên không động thanh sắc, không tấn công từ bên cạnh, nhưng toàn thân linh quang lại cuồn cuộn, với tình huống này đối phương có khả năng sẽ sử dụng thuật thu địa, cách mình cần phải tìm chính là tách cái khe hở này ra.
Trước tiên dùng trướng mác phá giải, lần này không thể vội vàng như lúc nãy, có lẽ sẽ làm nó bị thương nặng.
Thứ mà Lâm Hiên có không chỉ là thực lực, kinh nghiệm đấu pháp cũng rất phong phú, nhưng trên chiến trường phút chốc vạn biến, cảnh tượng tiếp theo đó lại làm hắn trừng lớn con mắt.
Rắc rắc!
Cái mồm lớn mà yêu sương ngưng tụ vừa mới ngậm vào thì yêu ma lại hoàn toàn không bị cắn đứt đôi, hắc quang bao phủ lấy toàn bộ người hắn đã tản ra, Lâm Hiên cuối cùng cũng nhìn thấy rõ mặt của yêu ma này.
Mặt mũi hung tợn, quả nhiên rất đáng sợ, từ đầu đến chân da đều là màu xanh đen, lúc này hắn lộn con ngươi trông như cá chết, khuôn mặt đầy vẻ không cam tâm và đau khổ.
Như vậy là thắng rồi sao?
Lâm Hiên cũng không khỏi kinh ngạc trong phút chốc.
Không đúng...
Tuy thi thể tên này vẫn phát ra ma khí dồi dào, nhưng Lâm Hiên bất luận thế nào cũng không dám tin nhẹ nhàng mà đã có thể giành được thắng lợi như vậy.
Là cái bẫy!
Lâm Hiên không nghĩ gì hết mà đánh ra một đường pháp quyết, ô kim long giáp độn hoá thành một màn quang bao phủ lấy người hắn, trên màn quang đó còn có vô số nhưng phù văn lấp lánh, đủ để nhìn ra sức phòng vệ của bảo vật này không nhỏ.
Một loạt âm thành kim sắt cọ xát vào nhau vang vào tai, may mà phản ứng của Lâm Hiên đủ nhanh. Tên yêu ma kia không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở phía sau, cong khuỷu tay, xương nhọn hung hăng đâm bổ tới.
Linh quang màn quang cuồng sáng, cho dù không bị phá ra, nhưng một luồng lực cực lớn trào lên, Lâm Hiên yết hầu thấy hơi ngọt, lại không dám quay đầu lại nhìn phía sau, trực tiếp thi triển cửu thiên vi bộ, đồng thời thanh hoả kiếm hung hăng xông lên đâm kẻ địch.
Yêu ma vốn không muốn buông tha hắn, muốn bán lấy như con giòi bám ở mu bàn chân vậy, nhưng uy lực của thanh hoả kiếm không hề nhỏ, hắn cũng đành phải quay người lại đỡ.
Lâm Hiên một hơi độn quang ra xa đến cả hơn trăm trượng, lúc này lòng sợ hãi quay đầu nhìn.
Nhưng cảnh tượng sau lưng làm cho hẳn ngẩn ra, theo lý mà nói mình vừa rồi đã bị tổn hại, nhưng sao yêu ma lại trông thảm hại hơn cả mình?
Khuôn mặt hắn có chút trắng bệch, cánh tay trái khuỷu tay bị gãy, nhưng Lâm Hiên biết rõ ràng đó tuyệt đối không phải là do mình làm gãy, lẽ nào...
Liên tưởng đến chỗ quỷ di giao thủ, Lâm Hiên đã đoán ra mấy phần.
Đối phương vừa vì đánh lén lại không tiếc tự tàn thân thể, sử dụng thi thân độ kiếp.
Cái gọi là thi thân độ kiếp chính là dùng một bộ phận nào đó của cơ thể, dùng ma đạo bí thuật luyện thành khôi lỗi (hình nộm), như vậy khi mà bản thân tránh không được nhiều sự công kích thì có thể thay thế đỡ được một phần sự tấn công.
Nhưng vừa rồi, đòn tấn công của Xuyên Sơn Giáp hắn rõ ràng là có tránh được, lại cố ý sử dụng thuật cấm kị này, chính là vì muốn lừa mình để đánh lén đắc thủ.
Chiến thuật thật đáng sợ, để thắng lợi mà lại đối xử tàn ác với chính mình như thế, yêu ma quả thật là một tộc điên cuồng, vì thắng lợi mà thủ đoạn nào cũng dùng.
Trong lòng Lâm Hiên lo sợ, đồng thời cũng thầm nhắc nhở mình, đây không phải là địch thủ bình thường, cần phải cẩn thận hơn.
Bị Lâm Hiên hiểu rõ quỷ kế, yêu ma càng tức giận điên cuồng, vẻ ngoài thì Lâm Hiên đã chịu tổn thất, nhưng thực tế thì hắn lại tổn thất một cánh tay, nói ra thì mình còn tổn thất nặng hơn.
"Phốc" một tiếng vang lên, lại là vẻ mặt đầy đau đớn của con mãng xà ma màu xám trắng, một con chim dài một thước xé rách bụng mãng xà chui ra.
Bốc cháy vùn vụt hoá thành một ngọn lửa màu xanh, bao vây lấy mãng xà ma.
Yêu ma thay đổi sắc mặt, đây là lửa gì lại có thể nuốt được ma viêm ác ba của mình.
Mặt hắn không có một chút xem thường, đối thủ trước mắt tuy không tới cấp đại tu sĩ nhưng cũng không cách xa là mấy.
Rầm!
Xuyên Sơn Giáp cũng trở về bên cạnh Lâm Hiên.
Trải qua một thời gian ngắn giao thủ nguy hiểm, hai bên lại một lần nữa đứng đối diện với nhau.
...............................
Ở chỗ khác.
Vũ Vân Nhi hoá thành một đường kinh hồng, đang bay rất nhanh, nàng cũng không biết mình đang ở đâu, rốt cuộc nơi nào mới an toàn.
Ngưng đan kì ở ngoài kia tuy không dám nói là giỏi giang gì nhưng ít nhất cũng là cấp cao mà đại bộ phận người phải ngưỡng mộ, nhưng đổi vào hoàn cảnh ở đây lại không phải, vô cùng yếu ớt.
Lúc này tính mạng càng khó mà giữ được.
Nhưng không biết vì sao mà trong lòng người thiếu nữa này lại có chút vui mừng.
Trước đây đi theo sư tôn, mình tuy cũng coi là biết một chút chuyện trên đời, nhưng so với sự trải nghiệm lần này thì hoàn toàn không giống.
Kiếp vân, Lâm sư bá cơ hồ như có thể so với thần thông của hậu kì tu sĩ, thậm chí còn có cả bảo vật của li hợp kì tu sĩ, trong lòng Vũ Vân Nhi đầy khát vọng và ngưỡng mộ.
Nếu như có một ngày mình cũng có thể trở thành người tu tiên đại thần thông như vậy.....
Hơi thở của thiếu nữ này có chút dồn dập, đột nhiên nàng độn quang chậm lại, dừng xuống, vẻ vui mừng trên khuôn mặt đã tiêu tan, có chút kinh ngạc hoài nghi bất định nhìn về phía sau.
Không sai, quả thật có thứ gì đó ở phía xa đang đi theo, ma khí rất đặc, lẽ nào là...
Sẽ không phải đâu, nếu như là lão quái vật hậu kì thì mình sớm đã bị đuổi kịp rồi, nào có thể đợi đến bây giờ, rất có thể là khôi lỗi, người thiếu nữ này kiến thức cũng không tồi, rất nhanh đã phân tích ra được một kết quả chính xác, nhưng vẻ mặt của nàng lại không có chút nhẹ nhõm.
Toàn thân linh quang lớn lên, hoá thành một kinh hồng bay về phía trước, tốc độ so với lúc nãy nhanh hơn gấp mấy lần.
Dù sao lúc nãy cũng thu lại hơi thở, bây giờ đã bị phát hiện, nếu lại dùng ẩn thân thì chẳng có tác dụng gì, chi bằng dốc toàn lực mà tháo mạng.
Trong tu sĩ đồng cấp, tốc độ độn cấp của Vũ Vân Nhi không tồi, nhưng so với đám ma vân đằng sau thì rõ ràng là kém một chút, cũng giống như hoàn cảnh lúc nãy của Lâm Hiên, bị đuổi kịp cũng là chuyện sớm muộn.
........................
Trong lúc đó Điền Tiểu Kiếm lại ung dung hơn rất nhiều, ở hồ nham thạch đó có hiệu qủ che giấu thần thức, cho nên hắn không bị hai lão quái vật phát hiện, hắn đang đứng phía trước một thạch trụ lớn.
Giữa thạch trụ, truyền tống trận càng hấp dẫn người ta.
Nhưng Điền Tiểu Kiếm lại không dám làm những hành động khinh xuất., trong Vân Linh Sơn hắn đã từng chịu quá nhiều khổ nguy rồi, hơn nữa tinh thông đan đạo giống Lâm Hiên, nhiều loại kĩ nghệ trận pháp không giống, Điền Tiểu Kiếm thần thông không yếu, kiến thức cũng phong phú, nhưng tạp học lại không nhiều.
Lúc này hắn đang nhăn mày suy nghĩ, đây tuyệt đối không phải chỉ là một truyền tống trận đơn giản, trong thạch trụ rốt cuốc là ẩn chứa huyền cơ gì?
Đột nhiên Điền Tiểu Kiếm ngẩng đầu lên, thần sắc nghiêm lại, tuy trong hộ nham thạch kì dị này thần thức chịu hạn chế rất lớn, không thể quá xa, nhưng là một nguyên anh kì tu sĩ, linh thức của hắn vượt xa người khác.
Nham thạch xung quanh rung động, tựa hồ như có quái vật cực lớn đang chạy tới, hơn nữa tốc độ cũng rất nhanh.
Thần sắc Điền Tiều Kiếm căng thẳng lên, tuy không dùng u mminh toái tâm kiếm nhưng xung quanh người đã thấp thoáng có ma sương cuồn cuộn lên.
"Đây là cái gì?"
Qua thời gian nửa tuần trà, Điền Tiểu Kiếm cuối cùng cũng nhận ra quái vật cực lớn đó, không kìm nổi thất thanh kinh sợ.