1 Editor: dipMBeta:mèo mỡ Mấy năm gần đây, phía Nam thường có tuyết rơi, chỉ có điều không bao giờ rơi lớn. Một tầng mỏng chưa kịp nhìn rõ đã tan, ngay cả màu cũng không trắng được như tuyết.
2 Editor: mèomỡ Anh ta chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn những ngón tay đang xoắn xuýt vào nhau của mình, dáng vẻ có chút đáng thương. Nhưng Mạc Tùy từ trước đến nay không phải người dễ lừa, nhất là khi cô đang vô cùng hối hận về việc ném cho người này chiếc hamburger để rồi anh ta lẽo đẽo theo cô.
3 Anh ta cúi đầu chẳng ho he lấy một tiếng, cũng không biết đã ở ngoài này bao lâu rồi mà mặt với tay hở ra ngoài lạnh cóng đến tím tái. Chỗ này là khu dân cư cũ, người sống ở đây đều là các ông cụ bà cụ mấy chục tuổi cả, không ai rảnh rỗi để ý đến tên ăn mày rách rưới như thế.
4 Sau khi anh ta không có ý kiến gì, gật đầu, cô lại nói: “Vậy chúng ta tới đồn cảnh sát đã, chẳng may có gì xảy ra còn dễ thương lượng. Cái mạng nhỏ của tôi tuy không đáng tiền nhưng cũng không muốn toi đời trong tay anh đâu!”Sau khi quay lại đồn cảnh sát, Mạc Tùy trước hết nhờ cảnh sát xác định chuyện anh ta từng báo án là thật, sau đó lại trình bày rõ ràng chuyện hôm nay một lượt.
5 Buổi tối hai ngày sau Phạm Tư Nhiễm gõ cửa nhà Mạc Tùy. Mạc Tùy ngậm quả táo ngồi khoanh chân dưới đất, hai tay ấn nút nhoay nhoáy điên cuồng, ánh mắt nóng rực như sắp bốc hỏa nhìn chằm chằm vào những bóng người sặc sỡ nhảy nhót trên ti vi, nhổ táo gào lên: “Ra mở cửa!”Tùy Kỳ ngồi cạnh đang theo dõi trận game, nhặt quả táo cô vừa nhổ ra để gọn gàng xong rồi mới đứng lên!Phạm Tư Nhiễm không ngờ ra mở cửa lại là một người đàn ông lạ hoắc, không những thế còn là một người đàn ông lạ hoắc vô cùng đẹp trai.
6 Tùy Kỳ bắt đầu cuộc sống ngày đêm đảo lộn. Mấy ngày đầu thì còn có chút không quen, lúc nào cũng mệt mỏi, may là gần đây đã đỡ hơn rất nhiều. Mạc Tùy làm theo ca luân phiên, ngày nào phải làm ca sáng cô cũng cố gắng nhẹ tay nhẹ chân để khỏi đánh thức anh.
7 Giờ có hỏi lại xem chuyện gì đã xảy ra cũng vô dụng. Mạc Tùy cố dìu anh đứng lên, kết quả lại bị ôm vào lòng. Cô dùng sức đẩy anh ra rồi cho anh một cái tát, “Mẹ nó, anh tỉnh táo lại cho tôi!”Tùy Kỳ rên rỉ, thở hổn hển, nhưng ánh mắt đã có thần hơn một chút.
8 Hơi thở của Tùy Kỳ càng ngày càng nóng, phả sau tai Mạc Tùy khiến cô run lên bần bật, ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng tăng dần!Cô thở hắt ra mấy hơi, tự điều khiển năm ngón tay thon dài.
9 Ngày hôm sau Mạc Tùy làm thông ca tổng cộng 10 tiếng, đến tối về tay chân vừa sưng đau vừa rệu rã. Hôm nay cô cố tình sang khu thực phẩm lượn lờ, Lư Khải còn đang bận cong mông xếp giá hàng.
10 “Không biết, dù sao cũng không thích!” Tùy Kỳ dừng xe ở cửa chợ, hỏi: “Vì sao không mua trong cửa hàng, bên kia cũng có rau kìa. ”“Hàng trong chợ đều là người ở đây hái xong rồi bán luôn, chắc chắn tươi hơn.
11 Có lẽ ở trong lòng Mạc Tùy anh chỉ là một khách trọ đến ở nhờ mà thôi. một ngày nào đó sẽ mỗi người một ngả như hàng triệu con người ngoài kia. Nhưng trong thế giới nội tâm của anh chỉ có duy nhất mình Mạc Tùy, họ không chung huyết thống, cũng không phải người yêu, thậm chí ngay cả bạn bè cũng không phải, nhưng trong trí nhớ ngắn ngủi của anh chỉ có một mình cô.
12 Mạc Tùy biết chơi cờ tướng là do Mạc Vĩ Tân dạy. Mà không chỉ cờ tướng, cờ năm quân, cờ lục chiến cũng là ông dạy cô. Khi ấy hai cha con mỗi ngày ăn cơm xong đều sẽ đánh mấy ván.
13 Tùy Kỳ hơi sửng sốt, “Tôi có… thứ này cho cô!”“Không rảnh!” Nói xong cô cũng sập cửa đi vào nhà. Tùy Kỳ ấp úng nhìn cô, “Nhưng… là tiền mà. ”Tay Mạc Tùy khựng lại, “Tiền? Tiền gì?”Vẻ mặt anh có chút mất tự nhiên, anh thấp giọng nói: “Là tiền quán bar làm lần trước bồi thường.
14 Bọn họ tiếp tục ở lại phòng nhưng cũng chẳng còn tâm trạng mà chơi đùa nữa, ngồi thêm một lúc rồi lục tục ra về. Tư Phàm uống say, ba người cùng đưa anh ta lên taxi, Phạm Tư Nhiễm cũng ngồi vào.
15 “Đương nhiên là không phải rồi. Sao em lại thuê chung với đàn ông được?” Mạc Tùy cười ha ha. Nhưng đột nhiên anh ta ngẩng đầu nhìn cô bằng ánh mắt rất sắc, vẻ nhàn nhã khi nãy biến mất hết, anh ta lạnh nhạt nói: “Sao em biết anh nói người ở cùng em là đàn ông?”Mạc Tùy sửng sốt cứng họng, áp lực từ trước mặt càng lúc càng nặng nề, cô mím chặt môi ngơ ngác đứng tại chỗ.
16 Mạc Tùy ôm lấy chân nhảy lò cò vào phòng, ngủ thẳng đến xế chiều mới dậy. Trong lúc cô ngủ Tùy Kỳ còn lo lắng vào xem mấy lần. Ngày trước Mạc Tùy đi ngủ luôn khóa cửa phòng, giờ chân không tiện mới không khóa.
17 Tùy Kỳ mím môi, gật đầu “Được!”“Vậy thì được!” Dù sao cô cũng mỏi lắm rồi. Tùy Kỳ đi tới sau lưng cô, hai tay nhẹ nhàng đặt lên đầu cô, ngón tay mềm mại linh hoạt di chuyển ở phía trên.
18 Mạc Tùy vừa lòng, lại chậm chạp nhảy lò cò đi trước. Nhưng khi vào cửa hàng hai người không thể tránh khỏi việc đứng gần nhau. Cũng không biết là bởi vì vừa rồi cô bắt anh đứng ra xa hay vì lý do gì mà vừa vào đến nơi Tùy Kỳ liền tiến tới cực kỳ gần, gần như là dán sát vào người cô.
19 Editor: dipMBeta:mèo mỡ Mạc Tùy nhìn thấy Trần Lương Sinh lúc đã gần tan làm. Anh ta mặc áo sơ mi trắng quần tây, khoác áo khoác đen, vô cùng phong lưu phóng khoáng.
20 Anh ta đã phải lái xe khắp thành phố mấy vòng, tìm lần lượt từng siêu thị một, may mắn cuối cùng đã tìm được, nếu không tìm được cũng chỉ đành chấp nhận.