21 Chả hiểu sao lại đăng bây giờ cơ phải để giãn hai chương cách nhau 1 tuần chứ mèo ơi ơi ơi ơiCô tiện tay vỗ một cái vào đầu anh, “Hâm quá, tôi chạy theo đàn ông lạ bao giờ? Chạy rồi còn về hay sao? Mà cho dù chạy thật anh quản được chắc?”Tùy Kỳ sờ sờ chỗ bị cô vỗ, “Sau này cô đừng có chạy lung tung!”“Ai cần anh lo!”“Tóm lại là không được chạy lung tung!” Anh nhấn mạnh!Mạc Tùy giơ tay lên phách lối chỉ vào mũi anh, đang định nói lại thì bị anh nắm lấy giật lại phía mình.
22 Đó là một căn nhà còn lụp xụp hơn căn nhà họ đang đứng, toàn bộ nóc nhà gần như đã nát hết. Mạc Tùy đá bật cửa gỗ, kèm theo tiếng vang chói tai cánh cửa lắc lư vài cái rồi đổ ụp xuống đất khiến bụi bay mù mịt.
23 Con nhỏ gội đầu xấu hổ nhìn hai người một cái, xoay người chạy tới nơi khác. Mạc Tùy cắt tóc xong đứng dậy xoay xoay cổ, cảm thấy thân thể thoải mái lên không ít, sau đó nhìn về phía Tùy Kỳ, thấy anh muốn đưa con chó qua, “Á, đừng đưa cho tôi, anh đặt ở ghế đi.
24 Tùy Kỳ vẫn không nhúc nhích nhìn cô, tay đặt ở trên đầu gối run rẩy không kìm chế được. Mạc Tùy nói nghiêm túc, cô không cần anh nữa. Mạc Tùy đứng dậy bắt đầu thu dọn bát đũa, mà đây vốn là việc của Tùy Kỳ, cô vừa dọn vừa nói: “Đi thôi, đồ đạc tôi đã dọn hộ anh hết rồi, cho dù tạm thời không tìm được nhà thì với số tiền ấy anh cũng không cần ăn ngủ đầu đường nữa, anh đi đi.
25 Bởi vì hai người làm cùng ca nên khi Tùy Kỳ đột nhiên biến mất thì chỉ biết hỏi Mạc Tùy thôi. Lư Khải chạy xồng xộc đến khu đồ gia dụng tìm cô, “Tiểu Mạc, hôm nay sao không thấy Tiểu Tùy đi làm?”“Nghe bảo anh ta không khỏe, anh ta chưa gọi cho anh à?” Mạc Tùy nói dối không chớp mắt.
26 Nguyên nhân Mạc Tùy kiên quyết giới thiệu bạn gái cho anh rất đơn giản. Bởi vì cô cảm thấy thằng nhóc Tùy Kỳ này “đến mùa”, để đề phòng lửa sém tới chỗ mình thì tốt nhất nên giới thiệu cho anh đối tượng dập lửa.
27 Mạc Tùy không thích nuôi thú cưng, thỉnh thoảng ôm ấp chơi đùa còn được chứ muốn cô cẩn thận chăm sóc chúng thì thật bất khả thi. Dù sao riêng cái thân cô cô còn lo chưa xong.
28 Đường phố chiều đông, xe cộ chen chúc khó đi, hai người đứng trên vỉa hè chờ đèn đỏ. Hôm nay gió hơi lớn, Mạc Tùy rụt cổ giấu nửa mặt sau cổ áo, nhíu mày nhìn chằm chằm con số thong thả đếm ngược trước mặt.
29 “Tôi không buông. ” Mạc Tùy mở to mắt, buồn cười nói: “Nói hay nhỉ, chẳng lẽ anh đã quên thân phận và vị trí của mình rồi hả?”Ánh mắt Tùy Kỳ lóe lên, dường như nhớ tới cái gì, trở nên có chút yếu ớt và uất ức.
30 Lúc này, một cảnh sát mặc đồng phục đi tới: “Mạc Tùy đúng không?”“Vâng, là tôi. ” Mạc Tùy đảo mắt nhìn qua mấy tờ giấy trong tay anh ta,“Đồng chí cảnh sát, bạn tôi gặp chuyện gì vậy?”“Đánh nhau, gây rối.
31 Nói xong vui mừng vỗ vai Trần Lương Sinh, ra vẻ vô cùng vừa lòng, mà anh ta cũng chỉ cười, sắm vai người con trung hiếu hoàn mỹ. Mạc Tùy nhìn anh ta mà thấy nực cười, người đàn ông tối hôm qua còn nói là một bữa cơm bình thường cơm về sau sẽ không bao giờ ép cô nữa từ khi nào lại gian dối như thế? Từ khi nào đã bắt đầu dùng mưu kế với cô?Mạc Tùy thấy lạnh, cảm giác lạnh này là do bàng hoàng cực độ cùng thất vọng tạo ra.
32 Cả một túi mực đương nhiên không nhẹ, may mà bình thường Mạc Tùy đi làm cũng phải chuyển hàng nhiều nên không đến mức xách không nổi. Cô bắt xe đi thẳng về nhà, vào cửa xong tiện tay lấy búa trong đống đồ đạc đút vào túi.
33 Xưa kia, bởi vì nhỏ tuổi ngây ngô nên dù bất mãn cũng không thể trút ra được. Sau này vì không còn tiếp xúc nhiều với nhau, cô cũng không thừa hơi nói những câu đâm chọc vậy nữa nên cũng mặc kệ bọn họ.
34 Nhìn thấy Tùy Kỳ gật đầu không hề do dự, cô trợn mắt kinh ngạc. Xem ra người này trước khi mất trí nhớ không khéo còn là trí thức học hành cao, ít ra thì chắc chắn không phải trai bao.
35 Sau một hồi tranh chấp, Phạm Tư Nhiễm đành khuất phục trước ‘dâm uy’ của Mạc Tùy, chấp nhận đưa người yêu mình vào nhà vệ sinh. Lúc ấy Tư Phàm đã ngủ say như chết, vừa để xuống đất anh ta liền xoay người ôm lấy bồn cầu hôn một phát.
36 Lúc Mạc Tùy mở cửa miệng vẫn còn hơi mỉm cười, cô cảm thấy tiến triển giữa mình và người đàn ông thật thà Trần Phi kia tuy chậm như ốc sên nhưng dẫu sao cũng là có tiến triển, còn hơn không có gì.
37 Anh mở cửa đóng cửa, cho đến khi đi tới phòng Mạc Tùy, ném cô còn đang kêu gào không ngừng lên giường.
Mạc Tùy vẫn chưa hết say, mặt đỏ bừng, hai mắt mờ mịt như phủ một tầng hơi nước.
38 Mạc Tùy chạy đến lúc mệt lả mới giảm tốc độ, chỉ có sự mỏi mệt của cơ thể mới làm cho cô có thời gian không nghĩ đến những chuyện đáng ghê tởm kia. Nhưng cô vẫn cảm nhận được người đang đi đằng sau kia.
39 Mạc Tùy không thèm đáp lại. Lúc đi qua bị anh túm tay, cô lập tức nổi giận, gằn giọng: “Buông ra. ”
Tay Tùy Kỳ run lên, vội buông cô ra.
Nhưng anh vẫn cứng đầu, hỏi: “Em đi đâu? ” Giọng yếu ớt gần như chỉ có chính anh nghe được, mà Mạc Tùy đã sớm đi xa.
40 Chiều hôm đó Tùy Kỳ ngủ đến lúc trời tối thui, khuôn mặt đã rửa sạch sẽ núp trong chăn trơn bóng như sứ trắng, bàn tay đặt bên ngoài nắm góc áo Mạc Tùy như thể sợ cô bỏ trốn.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 47