Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 923 Tin Tức Của Âu Dương

Chương trước: Chương 922 Ngũ Long Tỳ



Lâm Hiên ra tay lần này cũng không sử dụng pháp bảo gì, cũng không vận dụng bí thuật nào mà trực tiếp sử dụng tay, lòng bàn tay bao phủ một tầng lục sắc hỏa diễm.

Cùng lão quái ngẩn ngơ, có chút bất ngờ.

Nhưng khi này, lão cũng không dám xem thường đòn tấn công của Lâm Hiên, ánh mắt tràn đầy căm phẫn, lão hét to một tiếng, một đạo thiểm điện thô to được phun về phía hoàng sắc quagn mạc.

Lâm Hiên vẫn coi như không thấy, cánh tay vẫn tiếp tục đánh ra.

Cùng lão quái mừng rỡ, Phệ Huyết Thiên Lôi mà lão uy lực to lớn thế nào lão đương nhiên biết rõ, đối phương lớn mật như vậy thì cánh tay chắc chắn bị phế không phải nghi ngờ. Nhưng phát sinh sau đó lại khiến lão trứng mắt á khẩu.

Không chỉ Thiên Lôi không có hiệu quả mà ngay cả quang mạc do cổ bảo hóa thành cũng không khác tờ giấy mỏng manh dễ dàng bị đối phương xuyên phá. Bách Huyễn U Hỏa uy lực lớn ô cùng, ngay cả tu sĩ hậu kỳ muốn ngăn cản cũng không phải dễ dàng, huống chi một chút thần thông nhỏ nhoi này của Cùng lão quái.

Ánh mắt Cùng lão quái tràn đầy hoảng sợ, nhưng lúc này muốn tránh cũng đã muộn. Lâm Hiên đã áp tay lên ngực lão.

Một tiếng nổ lớn vang lên, cả người lão quái đã bị bao phủ trong lục sắc hỏa cầu, tiếng kêu thảm thiết vọng ra. Chẳng qua trước đó Lâm Hiên đã thu lấy túi trữ vật của lão một cách rất ‘điêu luyện’.

Cả ngàn tu sĩ phía dưới thấy cảnh này thì không khỏi trợn mắt há mồm, mỗi người đều hiện lên vẻ mặt không ngờ tới.

Hai người mới giao thủ có hai hiệp, vậy mà Lâm Hiên đã dễ dàng tiêu diệt đối thủ.

Sao có thể?

Cùng lão quái cũng là tu tiên giả Nguyên Anh kỳ, cho dù tu vị của Lâm Hiên có hơn một bậc nhưng cũng không có khả năng chiến thắng dễ dàng như vậy. Thậm chí bảo vật còn chưa tế ra, mà chỉ vận dụng một đoàn u hỏa không biết tên.

Điều khiến người ta rung động hơn cả là Cùng lão quái bị tiêu diệt quá gọn ghẽ, ngay cả Nguyên Anh cũng không kịp thoát ra.

Nhất thời, cho dù là tu sĩ phe nào cũng cảm thấy như đang nằm mơ, thậm chí có người hoài nghi Lâm Hiên thực sự phải là Nguyên Anh hậu kỳ, chẳng qua không hiển lộ cảnh giới thật ra mà thôi.

“Làm thế nào đây?”

Sắc mặt Đồ lão tam trở lên xám ngoét khó coi vô cùng, lúc nãy do có chỗ dựa lớn nên hắn càn rỡ ngang ngược, xuất ngôn không cần để ý nên thực sự đắc tội phu thê Từ Nhân không nhỏ.

Nếu đối phương nhân cơ hội này mà trả thù thì tiểu mệnh này nguy mất.

Trong lòng không yên, hắn chỉ có thể biểu lộ sự sợ hãi của mình như đám tay sai bên dướ. Chỉ là Lâm Hiên còn chưa lên tiếng, ai dám đào tẩu?

Đồng tử Lâm Hiên khẽ co lại, nếu hắn thực sự là một nhân vật tàn nhẫn hiếu sát thì với thần thông hiện tại có đem đám người này giết sạch cũng không tốn bao thời gian.

Chỉ là Lâm Hiên dù sao cũng không phải nhân vật ma đạo máu lạnh, đối với việc lạm sát kẻ vô tội cũng không có hứng thú.

“Đồ lão tam lưu lại, còn tất cả đều cút cho ta!”

Lời vừa xuất, sắc mặt Đồ lão tam trắng bệch, còn những người kia thì lại vui mừng khôn tả, bọn họ cũng không chần chừ lập tức hóa thành vô số đạo kinh hồng đủ màu sắc phá không bay đi.

Trên tán Đồ lão tam phủ đầy mồ hôi lạnh, do dự một chút, hắn lấy ra một phù toản. Tuy rằng hắn rất sợ Lâm Hiên nhưng cũng không muốn ngồi chờ chết.

Con kiến còn ham sống huống chi con người.

Hắn đem phù này dán thẳng lên trên người, thân ảnh lập tức trở lên mơ hồ rồi phân chia làm năm, hướng theo năm phương hướng khác nhau bỏ chạy.

“Khá lắm! Kim độn phù lại còn tăng thêm tác dụng ảo thuật, chỉ là một chút kỹ xảo này mà vọng tưởng bình yên đào thoát sao?” Khóe miệng Lâm Hiên nở một nụ cười nhạt.

Hắn khẽ phất tay áo, một đạo thanh sắc kiếm khí vọt ra, phát sau tới trước bắn thẳng về đạo hư ảnh thứ hai bên trái. Nhất thời tiên huyết đầy trời, một chiếc thủ cấp rơi xuống đất lăn lông lốc.

Giúp người thì giúp cho chót, đưa Phật đưa đến tận Tây Thiên. Huống chi Lâm Hiên cũng thấy Đồ lão tam này không vừa mắt nên thuận tay diệt trừ. Tiếp theo, từ môn chủ cho đến chúng tu sĩ bình thường của Thiên Tuyền Môn đều cảm động rơi nước mắt, khắp nơi đều tràn ngập thanh âm cảm tạ.

Một canh giờ sau.

Lưỡng đạo thanh hồng đã hạ xuống ngọn chủ phong của Bích Vân Sơn. Linh khí ở đây so với phía trước càng thêm nồng đậm; quang hoa thu liễm từ từ hiện ra một nam một nữ.

Nam chính là Lâm Hiên, nữ là thê tử của Thiên Tuyền Môn chủ - Từ Nhân, Từ tiên tử.

Lâm Hiên trở lại chốn xưa, sau khi diệt sát Cùng lão quái cũng không lập tức rời đi. Tại Khuê Âm Sơn Mạch hắn có thu hoạch khá nhiều, nên đang tính ở tại nơi đây tu hành một thời gian, tu luyện một chút thần thông và bảo vật mới có được.

Ở trong đại điện, Lâm Hiên đem lời này nói ra khiến trên dưới Thiên Tuyền Môn kinh hỉ không thôi.

Đại ân của Lâm Hiên tạm thời chưa đề cập đến, nếu lại có một vị tu sĩ Nguyên Anh cư ngụ lại đây thì đối với môn phái bọn họ cũng có lợi thật lớn, ít nhất là không cần lo lắng đến việc các thế lực khác nhăm nhe dòm ngó.

Bởi vì trong số tu sĩ cấp cao của môn phái thì Từ Nhân chính là cố hữu của Lâm Hiên, bởi vậy nàng cũng có trách nhiệm tiếp đãi

“Lâm tiền bối, đây chính là tuyền nhãn của Linh mạch Bích Vân Sơn, linh khí vô cùng nồng đậm. Động phủ khi xưa của Thái Hư chân nhân cũng nằm tại đây. Nếu tiền bối không chê thì xin tạm thời ở lại đây, vãi bối sẽ đem nơi này thánh cấm địa, tuyệt đối không để đệ tử trong môn đến quấy rầy sự thanh tu của tiền bối. Không biết ý người ra sao?” Từ Nhân cung kính mở miệng, hai người trước đây thân phận không hơn kém nhau bao nhiêu, nhưng thế thời thay đổi nên không dám dùng bối phận ngang hàng, lại càng không dám chậm trễ chút nào.

Lâm Hiên phóng xuất thần thức dò xét, nơi này quả thực là một địa phương rất tốt để tu luyện, linh khí nồng đậm, ước chừng hơn xa phía trước núi mất lần, hơn nữa phong cảnh thanh nhã, nơi nơi đều là đại thụ che trời.

“Rất tốt, Lâm mỗ sẽ mở động phủ tại đây, làm phiền Từ tiểu muội rồi.”

“Tiền bối đâu cần nói vậy, lần này nếu không phải người trượng nghĩa viện thủ thì bổn môn không chỉ mất đi nơi tu luyện mà ngay cả tiểu nữ cũng đã rơi vào ma thủ của Cùng lão quái.” Nghĩ tới đầy Từ Nhân không rét mà run, đối với Lâm Hiên lại thêm phần cảm kích.

“Ta đã nói rồi, đây chỉ là việc nhỏ, không cần nhắc lại. Tốt xấu gì ta cùng với huynh muội ngươi cũng có giao tình, đương nhiên sẽ không thấy chết không cứu.” Lâm Hiên khoát tay áo, không chút để ý lên tiếng: “Còn có một việc cần thỉnh giáo Từ tiểu muội.” “Tiền bối, mời nói.”

“Thực ra cũng không phải chuyện gì to tát. Tiểu muội có biết tại sao Bích Vân Sơn lại rời khỏi nơi đây đến Vân Châu không?” “Thật xin lỗi, vấn đề này vãn bối thực sự không biết.” Từ Nhân cúi đầu, vẻ mặt đầy áy náy, chỉ là Lâm Hiên cũng không trách cứ nàng điều gì.

Đối với môn phái, gia tộc thì Tổng đàn luôn là nơi tối trọng yếu, nếu quyết định rời đi thì khẳng định phải có lý do rất quan trọng, trừ bỏ tầng lớp cao phía trên thì đệ tử bình thường rất khó có thể biết. Lâm Hiên lúc nãy hỏi cũng chỉ là thả ra một cọng rơm hi vọng mà thôi.

Cho nên Từ Nhân không biết cũng là một việc bình thường, hắn cũng không lấy đó mà thất vọng.

“Còn Âu Dương Cầm Tâm, biết chứ?”

“Tiền bối nói tới Âu Dương tiên tử?”

“Đúng vậy.” Lâm hiên gật đầu: “Tình hình của nàng hiện giờ ra sao, ngươi biết chứ?”

“Điều này… vãn bối cũng không quen biết Âu Dương tiên tử, chỉ là có nghe qua một số lồi kể về tiên tử mà thôi.” Từ Nhân ngẩn ngơ, thành thật trả lời.

“Lời kể? chẳng lẽ Âu Dương nàng đã xảy ra chuyện gì?” Chân mày Lâm Hiên cau lại, câu hỏi có chút gấp gáp.

“Không phải.” Từ Nhân cũng không phải là ngốc, hiển nhiên vị Lâm tiền bối này rất quan tâm đến Âu Dương tiên tử, sắc mặt nàng có chút cổ quái, vội cúi đầu xuống: “Âu Dương tiên tử vẫn bình an, lời đồn bên ngoài chính là ước chừng khoảng mười năm trước đây từ Bích Vân Sơn truyền tới tin tức tiên tử đã đạt tới Ngưng Đan kỳ đại viên mãn. Mà như tin tức truyền tới thì tiên tử chẳng qua mới hơn hai trăm tuổi, vậy mà đã đạt đến cảnh giới này, tốc độ tu hành như vậy cho dù là có Thành linh căn tư chất cũng khó có thể so bì. Cho nên mọi người nói Bích Vân Sơn rất nhanh sẽ có thêm một trưởng lão Nguyên Anh kỳ rồi.

“Ồ, Âu Dương nàng đã đạt đỉnh phong Ngưng Đan kỳ.” Lâm Hiên sửng sốt, vừa mừng vừa sợ. Lúc trước khi hắn mới quen Âu Dương thì đối phương mới chỉ Ngưng Đan không lâu, từ đó đến nay mới chừng trăm năm, nếu án chiếu theo tốc độ tu luyện bình thường thì đạt đến Ngưng Đan hậu kỳ đã rất giỏi rồi, không ngờ là lại đạt đến cảnh giới Giả Anh – quả là vượt ngoài dự đoán của mình.

Đương nhiên hắn lại không nghĩ tới tốc độ tu luyện của chủ tớ hai người họ. Dù sao hắn cùng Nguyệt nhi cũng trải qua kỳ ngộ hiểm cảnh rất nhiều, từ trước đến giờ cũng có ít người có thể so sánh.

Lâm Hiên lại hỏi thêm một số vấn đề, Từ Nhân thì cứ thế đáp, không chút dấu diếm. Nửa canh giờ cứ vậy mà qua, Lâm Hiên lúc này mới gật đầu: “Tốt lắm, ngươi lui xuống trước đi.”

“Vâng!” Từ Nhân chuyển thân, đột nhiên nàng nhớ tới một chuyện “Đúng rồi, tiến bối…”. “Sao vậy?” Lâm Hiên khẽ nhíu mày, có chút không hài lòng. Hắn hiện tại muốn tĩnh tu không thích bị tiếp tục quấy rầy.

“Là thế này, Bích Vân Sơn rời đến Vân Châu, tình hình gần đây của Âu Dương tiên tử thì vãn bối cũng không rõ ràng, nhưng động phủ trước kia của nàng thì vẫn được giữ lại như cũ, tiền bối có muốn đi xem qua một chút không?” Thần thái trong mắt Từ Nhân sáng lạn, nàng khẽ cười.

“Ồ, động phủ của nàng chẳng lẽ vẫn chưa bị người khác sử dụng lại?”

Lâm Hiên có chút kinh ngạc mà hỏi. Hắn biết thân phận của Âu Dương Cầm Tâm tại Bích Vân Sơn khi xưa không thấp, động phủ của nàng chắc chắn là nồng đậm linh khí, tuy không bằng nơi này nhưng hẳn là một địa phương tu luyện rất tốt. Chẳng lẽ một nơi như vậy mà Thiên Tuyền Môn lại không sử dụng?

“Đây là do tiền bối không biết, cả Thiên Tuyền Môn chỉ có mấy ngàn tu sĩ, để so sánh với Bích Vân Sơn khi xưa thì chênh lệch không nhỏ. Tu sĩ Ngưng Đan kỳ cũng vẻn vẹn có hơn chục người, nên linh mạch của Bích Vân Sơn này đối với bổn môn có chút quá lớn, cho nên tuy không dùng ở động phủ Âu Dương Tiên Tử khi xưa vẫn còn những chỗ linh mạch tốt khác.” Từ Nhân chậm rãi giải thích.

Lâm hiên gật đầu, vẻ mặt cũng không biểu lộ chút gì bất ngờ. Tư tiên giới đều là vậy, thực lực chính là trụ cột, cho dù có địa phương linh khí nồng đậm cũng không nguyện ý giao cho đám tu sĩ Trúc Cơ kỳ, nếu bọn họ cũng có hưởng thụ giống như các sư thúc sư bá Ngưng Đan kỳ thì có chút rối loạn tôn ti trật tự.

Hiển nhiên đối phương cũng đoán ra được quan hệ giữa bản thân và Âu Dương tiên tử là không tầm thường, Lâm Hiên trực tiếp nói: “Đi, ta đi xem qua một chút.”

“Để vãn bối dẫn đường cho người.” Từ Nhân nhu thuận nói.

“Không cần, nói vị trí cho ta biết, còn ngươi về lo việc của mình đi.”

Từ Nhân khẽ gật đầu, đoạn lấy từ t rong người ta một khối bạch ngọc đồng giản, rồi đem nó đặt lên trước trán, thần thức của nàng rất nhanh được truyền qua đó. Tiếp theo là cung kính dùng hai tay đưa ngọc giản cho Lâm Hiên: “Tiền bối, vị trí động phủ ở trong này.”

Loading...

Xem tiếp: Chương 924 Thà Làm Đầu Gà, Hơn Là Đuôi Trâu

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Hoàng Hậu Tiểu Hồ Ly

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50


Dạ Khúc

Thể loại: Truyện Teen, Ngôn Tình

Số chương: 54


Đồng Cư Na Điểm Sự Nhân

Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không

Số chương: 40


Tử Bất Ngữ Quái Lực Loạn Thần

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 49