Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 905 - 906: Ác Thú

Chương trước: Chương 903 - 904: Ngũ Sắc Linh Vũ



Điều này có thể giải thích vì sao Không Tước lại khó đối phó như vậy, lấy một địch hai mà vẫn chiếm thượng phong.

Bên kia Đại hán đầu trọc thì cau mày còn Hạo Thiên Quỷ Đế đảo mắt hít vào một hơi thật sâu, không biết lão hồ ly đang tính toán gì.

Diệu U tiên tử thì vừa mừng vừa sợ, nàng cùng Khổng Tước tuy là bằng hữu song không ngờ nữ tu yêu này có được pháp thuật thông thiên như vậy.

Nếu Thiên lão trợ giúp, nói không chừng nàng có thể báo thù được cho trượng phu.

Diệu U cắn răng từ trong lòng lấy ra mấy viên đan dược cùng một tấm phù triện phát ra ngân quang lóng lánh, hiển nhiên đây đều là bảo vật trân quý. Vô luận như thế nào lần này nàng cũng không quản sinh tử cuốn lấy Quỷ Đế, hy vọng Khổng Tước tiên tử có thể sát diệt hai lão quái vật kia trước.

Song lúc này trong mắt cung trang nữ tu chợt lóe ánh sáng yêu dị, cánh tay ả duỗi duỗi đem một hộp ngọc tinh xảo từ trong ống tay áo trượt xuống. Mặt ngoài của hộp ngọc có dán mấy tấm cấm chế phù triện màu vàng song bên trong vẫn phát ra sát khí hung ác bức nhân, không biết là ma đạo tà vật gì.

Trên mặt cung trang nữ tu xuất hiện một tia do dự. Trước khi xuất phát Tông chủ đã bí mật đưa cho ả cái hộp này dặn dò kỹ, không tới lúc vạn bất đắc dĩ thì tuyệt không được sử dụng.

Cảm nhận được sát khí ngày càng nồng nặc đôi mắt ngọc của Khổng Tước tiên tử khẽ nhíu, trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng, không biết vì sao hiện tại trong lòng nàng có cảm giác bất an dường như gặp thiên địch vậy.

Khổng Tước hít vào một hơi đem nội tâm có chút kích động bình ổn lại. Vô luận như thế nào nàng cũng không thể để ả kia dễ dàng sử dụng cái hộp kia.

Nghĩ đến đây Khổng Tước liền phất tay một cái, bốn chiếc linh vũ còn lại đồng loạt rung lên phun ra ánh sáng ngũ sắc, lưu chuyển biến ảo thành hàng vạn đạo kiếm khí phát ra thanh thế kinh người.

"Đi!"

Khổng Tước vươn tay ra ngón trỏ điểm nhẹ về phía trước, nhất thời kiếm khí hóa vạn mũi lưu tinh, thế như vạn tên cùng phát hướng về nữ tử cung trang.

Nếu chỉ mình cung trang nữ tu thì khó mà ứng phó được nhất kích cường đại này song đại hán đầu trọc sẽ không ngây ngốc đứng một bên.

Trong tông môn địa vị của sư muội rất cao, có quan hệ vô cùng ám muội với tông chủ. Muốn yên ổn khi trở đương nhiên hắn phải giúp sư muội đỡ đợt công kích này, mắt thấy hàng vạn kiếm khí bay tới. Đại hán đầu trọc phùng mang trợn mắt phun ra vài đạo hắc mang, ô quang lóe lên hình thành thuẫn bài vô cùng tinh xảo.

Hai tay của đại hán đầu trọc thu về trước ngực kết pháp ấn cổ quái, mấy tấm thuẫn bài chồng lên sau đó nhanh chóng hợp lại thành một cái mai rùa màu đen. Mặt ngoài có lóe ra phù văn là một loại bảo vật bất phàm.

Đôi mắt đẹp của Khổng Tước chăm chú, cũng đã nhìn ra pháp bảo kia có lực phòng ngự không nhỏ. Tay ngọc nắm lại, đôi môi anh đào phun nhả ra mấy câu chú ngữ khó hiểu.

Vạn kiếm thế tới cực nhanh song lại phân ra làm hai. Một tiểu kiếm trận như có linh tính vòng qua thân ảnh của đại hán đầu trọc tiếp tục công kích cung trang nữ tử còn đạo kiếm khí còn lại tụ một thanh trường kiếm dài hơn mười trượng hung hăng chém thẳng xuống mai rùa.

Vẻ mặt đại hán đầu trọc ngạc nhiên, pháp thuật đối phương tinh xảo thần thông mạnh mẽ còn vượt xa dự đoán của hắn.

Mắt thấy tiểu kiếm trận vòng qua nhưng hắn cũng đâu tâm tư mà đối phó, mau chóng rót pháp lực toàn thân vào trong mai rùa cổ quái.

Oành oành!

Những tiếng nổ lớn ầm ầm truyền ra, mai rùa đã ngăn cản được Cự kiếm song sắc mặt của đại hán đầu trọc trắng bệch. Thấy thế khóe miệng Khổng Tước lộ ra vẻ mỉm cười.

Mắt thấy vô vàn kiếm khí mang theo hào quang rực rỡ đã bay tới trước mặt cung trang nữ tử thì đột nhiên không khí trước mắt ả lăn tăn như gọn sóng.

Một thân ảnh nho nhã để râu ba chòm, tướng mạo thanh lịch chắn trước mặt, là Hạo Thiên Quỷ Đế.

Chỉ thấy lão phất tay áo một cái. Trong tiếng quỷ khóc thê lương, âm phong quỷ vụ ngưng thành vô số những cái tay hài nhi đen đúa quỉ dị. Hoặc quấn hoặc đỡ nghênh đỡ kiếm quang.

Hạo Thiên làm vậy đương nhiên không phải là vì tình đồng môn. Mục tiêu lần này tuy là ba người liên thủ nhưng lúc đầu là chủ ý của lão. Nếu có thể hoàn thành thì chắc chắn lập được công đầu. Mà ở trong môn lão vốn không được tín nhiệm nên lần này nhất định phải thành công. Nếu cung trang nữ tử ngã xuống đương nhiên lão chỉ có chạy trối chết, Hạo Thiên Quỷ Đế sau khi cân nhắc lợi hại đành độn thân qua đây đón đỡ công kích này.

Diệu U tiên tử thấy thế muốn ngăn cản nhưng là hữu tâm vô lực.

Chỉ thấy hai tay Khổng Tước tiên tử để trước ngực, mười ngón dần mở như hoa sen nở nhụy. Số lượng kiếm khí sau khi phân ra cũng tới mấy ngàn, nhưng những xúc tua sau khi bị phá hủy thì rất nhanh được quỉ vụ tiếp tục sinh ra.

Thấy thế cung trang nữ tu thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ vẻ ác độc há mồm phun ra một đạo hỏa tuyến màu xanh biếc, anh hỏa này ả khổ tu đã cả trăm năm uy lực tất nhiên không tầm thường, cấm chế phù triện trên chiếc hộp ngọc nhất thời bị hóa thành tro bụi. Sau đó ả cong ngón tay búng ra một chỉ đem nắp hộp nhẹ nhàng mở.

Một viên châu đùng đục cỡ nắm tay hiện ra nhìn qua giống như là hổ phách song không ngừng phát ra sát khí hung ác đáng sợ khiến người líu lưỡi. Chỉ thấy bên trong có một hồn phách giống như quái vật giương nanh múa vuốt tựa hồ muốn phá tan cấm chế.

Cung trang nữ tu phun ra một luồng lệ mang khẽ quấn quanh cổ tay, nhất thời tinh huyết đỏ sẫm tí tách rơi ra rồi bị viên cầu hổ phách hấp thu. Thần sắc của ả cực kỳ ngưng trọng, môi anh đào hé mở phun ra một tràng chú ngữ trầm thấp khó hiểu sau đó điểm một chỉ vào viên châu kia. Rắc một tiếng mặt ngoài viên châu xuất hiện một vết rạn nhỏ sau đó như mạng nhện nhanh chóng lan rộng ra.

Rất nhanh viên châu vỡ tan mảnh vụn văng khắp nơi, một đoàn hỏa diễm màu sắc quỷ dị bùng lên. Trong hỏa diễm hồn phách của quái thú há to mồm phát ra một tiếng gầm rống trầm thấp khiến thiên địa biến sắc, vô số quang điểm lớn nhỏ như đầu ngón tay bắt đầu xuất hiện.

Cách hơn mười dặm một đạo kinh hồng đang nhanh như điện chớp qua bên này bỗng chậm lại rồi ngừng hẳn.

Lâm Hiên đem thần thức thả ra quan sát chung quanh, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.

Chỉ thấy linh khí tụ tập biến thành một vùng quang điểm. Thần thông cỡ này đừng nói là hắn mà ngay cả đại tu sĩ nguyên anh hậu kỳ cũng không có nổi. Có thể dẫn động thiên địa linh khí thì ít nhất cũng phải tu tiên giả Ly Hợp kỳ.

Nghĩ đến đây vẻ mặt của Lâm Hiên nhất thời khó coi vô cùng. Chẳng lẽ ở Thương Minh sơn này lại có lão quái vật cấp cao tới cỡ này?

Lâm Hiên lắc đầu, tuy rằng Thiên Vân Thập Nhị Châu chắc chắn sẽ có một vài tu sĩ Ly Hợp kỳ song tuyệt đối không phải tại nơi hoang dã này.

Trong mắt Lâm Hiên hiện lên một tia nghi hoặc, thấy trung tâm của dị triệu lại chính là nơi đang xảy ra đấu pháp kịch liệt.

Nên hành động thế nào? Trong khoảng thời gian ngắn Lâm Hiên trở nên do dự.

Hắn có thể tu đến cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ không dễ dàng chút nào, ngoài sự cố gắng thì còn có cả vận khí nữa, đồng thời có phần của tâm cơ cẩn thận, gặp chuyện không không ổn thì tuyệt đối không làm. Dù thế nào phía trước cũng nguy hiểm vô cùng, cách làm thông minh nhất chính là quay mông mà rời đi.

Song điều đó cũng có nghĩa tình cảnh hiện tại của Khổng Tước đang không ổn! Quan hệ giữa hắn với nàng cũng chỉ mới là bằng hữu, có điều trong tâm khảm hắn chỉ có như thế thôi sao?

Lúc này mặc dù cũng không nhận ra nguy hiểm song Nguyệt Nhi cũng không mở miệng, có lẽ tôn trọng quyết định của Lâm Hiên.

Sau một lát Lâm Hiên cắn răng, sắc mặt trở nên bình thản hít sâu một hơi, sau đó thanh mang trên người nổi lên hóa thành một đạo thanh hồng toàn lực bay đi.

"Hiên, đã nghĩ kỹ chưa?"

"Ừm".

Lâm Hiên lắc đầu nói: "Nếu rời đi thì đời này ta sẽ mất một điều vô cùng trân trọng. Tiểu Nguyệt thực xin lỗi, lần này nàng phải theo ta mạo hiểm."

Nguyệt Nhi thở dài:" Thiếu gia không cần phải nói vậy, năm đó nếu không gặp người Nguyệt Nhi vẫn chỉ là một cô hồn dã quỷ đáng thương. Cả trăm năm qua, ta chỉ là nô tỳ nhưng thiếu gia rất quan tâm đối xử bình đẳng với ta. Đời này kiếp này trừ phi là khi ta ngã xuống hoặc là ngươi ghét bỏ ta, còn không Nguyệt Nhi vĩnh viễn ở cùng ngươi."

Tuy những lời này thốt ra từ thiếu nữ tinh nghịch đáng yêu khiến trong lòng Lâm Hiên rúng động, thực ra hắn đã nhận ra giữa hai người có sợi dây tình cảm nào đó song bởi vì ở gần nhau nên ít khi biểu lộ ra, khóe miệng hắn nở nụ cười: "Tiểu Nguyệt. Hai ta có sóng to gió lớn nào mà chưa từng xông qua, với ta nàng đã sớm là người một nhà, nếu đổi lại là nàng ở phía trước thì ta nhất định cũng sẽ tới."

"Ưm" Nguyệt Nhi nghe lời này chỉ thấy trong lòng ngọt lịm, hai gò má trên khuôn mặt hình trứng ngỗng ửng hồng lên.

Lúc này linh lực biến thành điểm sáng bị hồn phách của quái thú hút vào. Nó rống to một tiếng không ngờ lại hóa thành một thực thể.

Ánh mắt Hạo Thiên Quỷ Đế lóe lên, thần thông ngưng hồn trọng tố thân thể này vô cùng quen thuộc, năm đó khi lão tiến giai Nguyên Anh đã từng qua điều này song để hoàn thành thì phải mất mấy ngày. Mà quái thú này chỉ cần một có một khắc! Hạo Thiên Quỷ Đế nhịn không được hít một hơi lạnh, lúc này tướng mạo của quái thú hiện ra trong tầm mắt chúng tu sĩ.

Chỉ thấy thân thể nó đáng sợ đến cực điểm, mặt người chân hổ răng nanh dài trắng như tuyết, cái đuôi dài màu đen nhọn hoắt, bên ngoài có một lớp lông dày bao phủ.

Đại hán đầu trọc cũng cực kỳ kinh ngạc, thân là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ mà loại yêu thú tướng mạo cổ quái này hắn quả thực chưa từng nghe nói qua, căn bản là không phải là ở Nhân giới này.

"Xuân Ky!"

Bên kia Khổng Tước tiên tử lấy tay che miệng kinh hô, khuôn mặt mỹ miều lộ ra thần sắc kinh hãi: "Không thể nào! Đây vốn là quái vật trong Tứ hung thượng giới, các ngươi sao có thể có được hồn phách này? "

"Hừ, không hổ là Yêu tộc liếc mắt một cái đã nhận ra Xuân ky này. Tông chủ vì sao lại có được bảo vật này ta cũng không rõ nhưng một phần hồn của thần thú thượng giới thừa đủ để đối phó với ngươi. Ban nãy không phải ngươi rất lợi hại sao, còn dám chặt đứt một tay của ta. Nếu không đem ngươi đi trừu hồn luyện phách thì bổn phu nhân thật khó mà tiêu mối hận trong lòng" Thanh âm của cung trang nữ tu tràn đầy oán độc hung tợn nói.

"Cái gì, đây là Xuân Ky?"

Với tâm cơ âm trầm của Hạo Thiên Quỷ Đế cũng nhịn không được mà thất thanh kinh hô.

Tên của quái vật này lão đương nhiên có nghe nói qua, truyền thuyết ở Linh giới có tứ linh cùng tứ hung.

Tứ linh theo thứ tự là Chân long, Kỳ lân, Nguyên quy và Phượng hoàng.

Tứ hung còn lại là Hỗn độn, Cùng kỳ, Xan xan và Xuân Ky.

Tứ linh và tứ hung đối đầu đồng thời có đại thần thông vô hạn, cho dù ở Linh giới cũng là cấp tồn tại cao nhất.

Tuy trước mắt chỉ là một phần hồn phách, nhưng tại nhân Giới thì vô cùng cổ quái.

Chẳng lẽ là tu sĩ ở thượng giới mang tới đây?

Hạo Thiên Quỷ Đế hoảng sợ nghĩ, dù là tu tiên giả Linh giới thì cũng không có cơ hội nhìn thấy tứ hung, hơn nữa Xuân Ky này tàn nhẫn ác tâm nếu gặp tu sĩ thì sớm một ngoạm thôn phệ rồi.

Kẻ có được một phần hồn phách của tứ hung này hiển nhiên ở thượng giới cũng là một nhân vật rất có danh vọng, cao thủ như thế phá toái hư không xuống hạ giới làm gì?

Trong đầu Hạo Thiên xoay chuyển vô số ý niệm song đây không phải là sự tình lão có thể tìm hiểu, dính vào thì quá nửa cái mạng nhỏ sẽ gặp nguy hiểm.

Bên tai lại truyền đến tiếng cười khanh khách, Sau khi thả Xuân Ky trên mặt cung trang nữ tử khôi phục vẻ kiêu ngạo: "Đi, đem tiện nhân kia nuốt sống cho bổn cung, chỉ cần lưu lại yêu đan cùng hồn phách".

Có điều Xuân Ky chắc tai điếc nên chẳng thèm nhúc nhích!

Đôi mi thanh tú của cung trang nữ tu hơi nhíu, vẫy tay đánh ra một đạo pháp quyết: "Ngươi không nghe thấy lời Bổn cung sao, nhanh đem tiện nhân kia cắn nuốt cho ta".

"Ngươi mà cũng xứng ra lệnh cho ta?" Đột nhiên Xuân Ky quay sang mở mồm thốt ra tiếng người.

Thấy sắc mặt của nó bất thiện cung trang nữ tử không khỏi ngẩn ngơ, vẻ mặt khó coi: "Không có khả năng, ta đã hạ huyết chú ở trên thân thể ngươi, sao lại dám cãi mệnh".

"Hừ, huyết chú cái gì, bất quá chỉ là lấy máu huyết làm môi giới tạm thời lập một cái phong ấn cấp thấp mà thôi. Tuy đây chỉ là một phân hồn nhưng muốn trói buộc bổn tôn sao?" thanh âm Xuân Ky trầm thấp, trong tròng mắt như chuông đồng lớn mơ hồ toát ra quang mang đỏ như máu.

Cung trang nữ tử rốt cục kinh hoảng, mắt thấy Xuân Ky đi từng bước tới gần, ả sợ tới mức mấp máy thốt lên: "Ngươi muốn làm gì, ngươi bị phong ấn ở bên trong pháp khí cũng chính là ta đem ngươi thả ra, ngươi không thể lấy oán trả ơn".

"Lấy oán trả ơn? Nói nhảm, chẳng lẽ ngươi không biết bản tôn chính là tứ hung ở Linh giới sao, Ngươi đúng là có ân với ta, vậy ta liền đem ngươi cắn nuốt coi như là báo đáp" Xuân Ky nói xong há cái mồm rộng, phát ra một tiếng cười to càn rỡ rất khó nghe.

Đồng thời chân như vuốt hổ quẫy quẫy bắn ra một đạo hào quang hồng màu đỏ hóa thành một đạo Nguyệt Nha đường kính hơn trượng, thế như kình phong hung hăng bổ xuống đầu ả.

Cung trang nữ tu hoảng sợ thất sắc, cắn răng xuất ra pháp bảo ngân câu ngăn cản.

----------oOo----------

Loading...

Xem tiếp: Chương 907 - 908: Hung Diễm Vạn Trượng

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Hệ Thống Đang Báo Hỏng

Thể loại: Xuyên Không, Đam Mỹ

Số chương: 87



Khuynh Quốc

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 11



Tà Trần

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 11